Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 475 : Ngân hà cự mãng
Ngày đăng: 14:27 18/04/20
Lực lượng hộ tráo vừa mới vỡ nứt, tòa Thần Miếu cổ xưa liền giống như là một nữ nhân đã bị lột sạch quần áo, không hề có năng lực phòng bị gã
xâm lấn Phó Thư Bảo này nữa.
- Không nghĩ tới chỉ một cái lực
lượng hộ tráo cũng đã mạnh mẽ đến như vậy, với thực lực Luyện Chi Đại Vô Vũ Trụ Lực mới có thể miễn cưỡng phá vỡ. Nếu như bên trong Thần Miếu
còn có loại cơ quan gì đó nữa, đó mới thật sự không ổn a! Thời điểm đi
vào nhất định phải tập trung mười phần, cẩn thận một chút mới được.
Phá vỡ xong lực lượng hộ tráo, Phó Thư Bảo cũng không có bởi vì vậy mà cao
hứng, mà tâm tình ngược lại còn ngưng trọng hơn mấy phần. Đứng ở đằng xa quan sát trong chốc lát, sau khi xác định cẩn thận không có vấn đề nguy hiểm gì phát sinh, hắn mới huy động Lực Lượng Chi Dực, hướng về phía
bình thai phía trước đại môn của Thần Miếu bay đi.
Bởi vì là một
tòa kiến trúc xây dựng ngầm bên trong vách núi đen, bản thân tòa Thần
Miếu cũng đã chiếm cứ một địa phương thật rộng lớn, vì thế đám bình thai phía trước đại môn so sánh ra phải nhỏ hơn rất nhiều. Chẳng qua những
thứ xây dựng nên cái bình thai kia cũng đều là những khối đá thật lớn,
mỗi một khối cũng đều lớn khoảng chừng năm sáu thước, sức nặng nhìn qua
ít nhất cũng hơn một vạn cân.
Khó có thể tưởng tượng nổi, người
của Luyện Quốc Thời đại Khởi Nguyên bằng cách nào có thể một phen đem
những khối đá nguyên liệu nặng nề như vậy vận chuyển lên trên vách núi
đen cao hàng trăm thước như vậy?
Đại môn đi vào Thần Miếu này
cùng với đại môn của Thần Miếu Luyện Hoa Nữ Thần cũng có cùng độ cao
tương đương, khoảng chừng hơn hai chục thước. Mấy trăm cái cột đá khổng
lồ chống đỡ phần khung đỉnh nặng nề to lớn, làm cho người ta có một loại cảm thụ vô cùng nguy nga, đồ sộ. Một người bình thường đứng trước mặt
nó, tự nhiên sẽ nảy sinh một loại cảm giác bản thân mình vô cùng nhỏ bé.
Phốc!
Một tiếng động nhỏ vang lên, Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa từ trong ngón tay của Phó Thư Bảo bắn ra, phiêu phù bay vào bên trong tòa Thần Miếu.
Không gian hắc ám bên trong Thần Miếu nhất thời xuất hiện một đoàn ánh
sáng. Đốm Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa kia phi hành thẳng tắp về phía
trước, những nơi mà nó đi qua, phạm vi mấy thước chung quanh cũng bị
chiếu sáng lên.
Đáng tiếc chính là, bên trong lại hoàn toàn trống trơn!
- Không có khả năng!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nghĩ:
- Một tòa Thần Miếu như vậy, khẳng định là phải hao phí công sức vô cùng
mới có thể xây dựng được, nếu như đã xây dựng xong, ngay cả một vị Thần
linh đặt vào trong này để cung phụng cũng không có, làm sao có khả năng
đó chứ?
Không ai lại đi dùng một cái giá thật lớn để tu kiến một
tòa Thần Miếu rồi lại không đặt Thần linh vào trong này cung phụng cả.
Lần này đây mười khỏa Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa lại vẫn
như trước không có bay thẳng lên trên tầng đỉnh, mà là huyền phù ở độ
cao nhất định sắp tiếp cận đến đỉnh tầng của tòa Thần Miếu.
Một bức tranh bích họa thật lớn bên trên đỉnh tầng nhất thời đập vào trong tầm mắt của hắn.
Đây là một bức bích họa phù điêu vũ trụ, vẽ hình một bầu trời đêm với tổng
số hàng ngàn vạn khỏa tinh tú sáng lấp lánh cấu tạo thành, nhìn qua
giống hệt như một phiến nhật nguyệt tinh tú xinh đẹp vậy. Bản thân đối
với trời sao có rất nhiều hiểu biết, ấn tượng đầu tiên của Phó Thư Bảo
đó là bức tranh này vẽ những thứ như Hệ Ngân Hà, Thái Dương Hệ này nọ.
Nhưng mà khi nhìn kỹ lại một chút, thì hắn liền phủ định cái ý tưởng
này. Phiến Tinh hệ mà bức bích họa phù điêu này miêu tả cũng không phải
là những phiến Tinh hệ mà hắn từng quen thuộc, mà là một phiến Tinh hệ
hoàn toàn lạ lẫm.
- Thật sự là buồn cười! Ta từ một thế giới đi đến một thế giới khác, lại còn trông mong nơi này vẫn còn là Hệ Ngân Hà hay sao?
Phó Thư Bảo cười khổ lắc lắc đầu. Thời điểm này, ánh mắt của hắn đột nhiên
tạm dừng lại trên một phiến địa phương màu bạc, có chút sáng lên một
chút. Ngay khi hắn nhìn thấy, sở dĩ hắn liền nghĩ đến Hệ Ngân Hà, chính
là bởi vì cái phiến địa phương đó nhìn qua giống hệt như là Ngân Hà vậy. Thời khắc này cẩn thận quan sát lại, hắn phát hiện ra, đó kỳ thật cũng
không phải là dòng Thiên Hà do những tinh thể, tinh vân dày đặc cấu
thành, mà là một con cự mãng màu bạc thật lớn!
Rầm!
Một
thanh âm quái dị vang lên, đầu Ngân Hà Cự Mãng màu bạc vốn dĩ là một bức phù điêu bích họa kia, lúc này đột nhiên từ trên khung đỉnh tách ra, há lớn cái miệng, mạnh mẽ hướng Phó Thư Bảo bên dưới mà phóng tới.
Một con rắn nhỏ bình thường, khi mở lớn cái miệng rắn của mình liền có thể
nuốt được mớ thức ăn lớn hơn đầu nó gấp mấy lần, huống chi là một đầu cự mãng khổng lồ như thế này! Cái miệng rộng của nó, khi mở ra hết cỡ,
thậm chí ngay cả một tòa nhà cao ba tầng cũng có thể một ngụm nuốt vào
luôn!
Đầu lưỡi nhô cao, bốn khỏa nhanh độc sắc nhọn trên hàm trên cùng hàm dưới đều giương ra hết cỡ, phát ra quang trạch hàn khí lạnh
lẽo bức người, cảm giác như đó cũng không phải là những răng nanh hình
thành bởi xương vôi, mà là loại vũ khí sắc bén tạo thành bởi kim cương
vậy!
Luồng tinh phong đập thẳng vào mặt, trong nháy mắt đã đập
thẳng tới đỉnh đầu, Phó Thư Bảo cũng không có lựa chọn ngạnh kháng, dưới chân khẽ trượt đi, nghiêng người nhảy tránh ra khoảng cách hơn mười
thước. Thân thể của hắn vừa mới vừa rời đi, thì cái miệng rắn khổng lồ
kia đột nhiên răng rắc một cái, cắn thẳng vào vị trí hắn vừa mới đứng!
Lúc ở trên hoang đảo không người, thử thách mà Phó Thư Bảo gặp phải chỉ là
một đầu Tàm Mãng, đó chính là loại mãng xà lớn nhất mà hắn từng gặp qua
từ trước đến nay, nhưng mà cùng với đầu cự mãng hiện tại trước mắt kia,
con Tàm Mãng kia kỳ thật chỉ là một con cá chạch nhỏ bé mà thôi!