Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 484 : Thiên địa tân sinh

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Trước mắt là một mảnh hắc ám, bóng tối vô tận! Bên trong không gian hư

vô cũng không có bất cứ sự vật nào tồn tại cả, cũng chỉ có mỗi mình Phó

Thư Bảo mà thôi. Ngay trong nháy mắt bị cái hắc động trên tán cây hấp xả vào bên trong mảnh vực sâu hắc ám vô tận kia, hắn đã nghĩ rằng lần này

Khởi Nguyên Chi Thụ thật sự là đã đùa chết mình rồi. Nhưng mà sau khi

tiến vào trong đó xong, hắn mới phát hiện ra, sự tình cũng không phải

quá mức tệ hại như hắn tưởng tượng. Tuy rằng hắn cũng không nhìn thấy

bất cứ thứ gì tồn tại, nhưng mà hắn lại cũng không có chút cảm giác khó

chịu không thoải mái nào cả, lại càng không tồn tại chuyện tình bất cứ

vật thể nào bị tiến vào trong hắc động sẽ bị áp súc vô tận, hoặc là bị

phân giải này nọ.



Cũng chính là nói, hắc động bên trong tán cây

kia cũng không phải là hắc động chân chính nào cả, mà chỉ là một cái

thông đạo thần bí mà thôi.



Có thông đạo, tự nhiên sẽ có đầu cuối của thông đạo.



Ngắn ngủi chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp, mảnh hắc ám trước mắt đột

nhiên biến mất, còn lại cũng chỉ là một mảnh quang mang hòa nhã. Mảnh

quang mang này cũng không phải ánh dương quang ấm áp, cũng không phải là ánh sáng trăng sao hòa nhã trong trẻo nhưng lạnh lùng, mà là giống như

một loại quang mang kỳ diệu do một thứ gì đó phát ra vậy, cũng giống như ánh quang mang do Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa của hắn phát ra vậy,

thần thánh, tinh thuần.



Cảnh vật trước mắt này…



Ánh mắt Phó Thư Bảo vừa nhìn thấy cảnh vật bên dưới, đột nhiên khiếp sợ tại đương trường!



Được Tuyển Trạch Chi Thủ của Khởi Nguyên Chi Thụ lựa chọn, thông qua thông

đạo của hắc động trên tán cây, hắn đã bị truyền tống đến… Địa Hạ Cảng

Khẩu!



Cảng khẩu to lớn rộng rãi, những dòng kênh đào ngầm đang

tuôn chảy, còn có những phiến kiến trúc ngầm bên trong lòng đất đang

trầm mặc đứng đó. Chúng nó tiến vào trong tầm mắt của Phó Thư Bảo, không ngờ lại quen thuộc đến như vậy! Ánh mắt đảo quét qua phía vách núi đá

đen bên kia, tòa Thần Miếu của Luyện Ngục Thần Tước vẫn như cũ đứng sừng sững bên trên thiên không cách mặt đất vài trăm thước, giống như là một đầu Chiến Tranh Cự Thú đến từ thời Viễn Cổ vậy!



Lần trước đến

đây cũng chỉ vẻn vẹn dựa vào ánh sáng nhỏ bé của Băng Tuyết Nguyên Tố

Chi Hỏa để chiếu sáng tầm mắt, mà thời điểm này lại có một mảnh quang

mang thần thánh từ trên thiên không chiếu rọi xuống, khiến cho mọi nơi

trong tầm mắt cũng đều là một mảnh quang minh. Nhìn thấy phạm vi cảng


Những thanh âm vang vọng trong lòng đất truyền đến càng ngày càng nhiều hơn.

Bên trong những rung động kịch liệt kia, đám nham thạch trên đỉnh đầu

không ngừng từng khối từng khối đổ sụp xuống. Có một vài khối đập thẳng

lên các kiến trúc bên trong Địa Hạ Cảng Khẩu Chi Thành, nhất thời đem

chúng phá sập. Có một vài khối rơi thẳng vào đám kênh đào ngầm, nhấc lên những cơn sóng lớn đến hơn mười thước. Nhưng mà bất luận là rung động

như thế nào, xung quanh sụp đổ như thế nào, thì tốc độ sinh trưởng của

đám rễ cây trên mặt đất vẫn không hề có bất cứ dấu hiệu ảnh hưởng gì.

Cái ảnh hưởng duy nhất chính là đám rễ cây dày dày đặc đặc chi chít

nhiều không đếm nổi trên mặt đất kia ở dưới hoàn cảnh thế giới ngầm

không ngừng lay động mà càng ngày càng trở nên chắc chắn hơn!



- Này! Có ai ở đây không thế?



Phó Thư Bảo ngây ngốc quát to lên một tiếng. Tình cảnh hiện tại của hắn

giống hệt như một gã ăn mày nào đó, đứng ở trước cửa của một tòa cung

điện, hy vọng có người nào đó từ trong đi ra bố thí cho một khối bánh mì cứu mạng, rồi lại sợ có một đám người từ bên trong chạy ra, hung thần

ác sát chém cho hắn mấy trăm đao vậy.



Cũng chẳng có ai đáp lại cả, hết thảy trước mắt vẫn là một màn biến hóa đang rất nhanh diễn ra mà thôi!



Trước đó là một mảnh Địa Hạ Cảng Khẩu Chi Thành phế tích đã bị bao phủ với

tối tăm hắc ám, nhưng mà hiện tại, cả một thế giới ngầm dưới lòng đất do một đám rễ cây sáng lập đang dần dần hình thành. Một cái cảng khẩu từng dùng vô số cự thạch xây dựng thành đã không còn tồn tại nữa, mà đã thay thế bởi một cái cảng khẩu tạo thành bởi một đám rễ cây!



- Con mẹ nó! Không ai để ý đến ta à? Vậy được rồi! Các ngươi cứ tự mình chơi đùa đi, lão tử không bồi tiếp nữa, ta đi trước đây!



Nhiều chuyện tình quỷ dị như vậy cũng không tìm ra được nguyên nhân, Phó Thư

Bảo nghĩ thấy hiện tại biện pháp tốt nhất chính là mang theo hai nàng nữ nhân của mình, thừa dịp hỗn loạn chạy ra khỏi sa mạc.



Vừa quay

người lại, cái hắc động lúc trước đã biến mất kia đột nhiên lại xuất

hiện, kết quả đó là, hắn vừa mới chạy đi, trực tiếp liền chui thẳng vào

trong hắc động!



- Ta ngất! Đặt bẫy cũng không cần phải trực tiếp như vậy chứ?



Phó Thư Bảo mắng lớn một tiếng, ngay sau đó, bóng tối đã hoàn toàn bao phủ hắn lại.



Lần này đây, hắn đã không còn bất cứ cảm giác gì nữa.