Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 498 : Trộm gà không thành

Ngày đăng: 14:27 18/04/20


Các Chiến sĩ Thạch Tượng bên trong Thần Miếu của Luyện Hoa Nữ Thần, lấy

tốc độ sửa luyện mỗi ngày hơn mười cái. Đến thời điểm khi sửa luyện được hơn ba trăm cái, Phó Thư Bảo đột nhiên gia tăng tốc độ, mỗi lần ăn cắp

đến một trăm đầu, chỉ mất hai lần liền trộm hết toàn bộ đám Chiến sĩ

Thạch Tượng còn lại trong đó, lại mất thời gian thêm ba ngày nữa toàn bộ liền sửa luyện xong. Trước kia hắn từng phỏng chừng muốn sửa luyện toàn bộ Chiến sĩ Thạch Tượng trong Thần Miếu của Luyện Hoa Nữ Thần cũng phải cần thời gian ít nhất là một tháng, nhưng mà trên thực tế, từ sau khi

phát hiện có thể tiến hành sửa luyện cùng lúc nhiều cái, hắn trước sau

cũng chỉ mất tổng cộng thời gian mười ngày mà thôi.



Hiện tại ở

bên trong Thần Miếu của Luyện Hoa Nữ Thần ngoại trừ Thần tượng Phân thân là thật ra, tất cả các Chiến sĩ Thạch Tượng còn lại đều là giả cả. Cũng may là Chiến sĩ Thạch Tượng được luyện chế bằng Thiên Vũ Thạch, từ mặt

ngoài mà nhìn, cùng với các tượng đá bình thường cũng không có gì khác

nhau cả. Lại cũng may là Luyện Hoa Nữ Thần căn bản là không biết nói, mà đám Chiến sĩ Thạch Tượng do nàng ta luyện chế ra cũng đều trầm mặc

không ai biết nói. Chính vì như vậy, cho nên các Chiến sĩ Thạch Tượng kỳ thật cùng với các pho tượng đá bình thường cũng chẳng có gì khác nhau

cả. Như vậy gần nhất, chúng nó cũng liền không thể ngăn cản Phó Thư Bảo

tiến hành đánh cắp cùng với sửa luyện nó.



Sau khi hoàn thành sửa

luyện năm trăm Chiến sĩ Thạch Tượng, Mặc Lan Lý Sự cũng không có phát

hiện ra. Trên thực tế, trong khoảng thời gian mười ngày này, nàng ta

trước sau cũng chỉ ghé thăm Phó Thư Bảo có hai lần. Lần đầu tiên là lúc

nàng dẫn Phó Thư Bảo tiến vào Thần Miếu, lần cuối cùng là lúc sau khi

Phó Thư Bảo đã sửa luyện hoàn thành năm trăm đầu Chiến sĩ Thạch Tượng

kia.



Kế tiếp, đó chính là phải toàn lực sửa luyện năm trăm Chiến

sĩ Thạch Tượng của Luyện Ngục Thần Tước. Nhưng mà tại trước khi bắt tay

vào làm, Phó Thư Bảo còn có một chuyện tình rất trọng yếu cần phải làm.

Đó chính là lần liên hệ lần thứ hai giữa Thánh An Na thần bí cùng với

Băng Oánh. Tính ra, khoảng cách từ lần trước phân thân lực lượng thăm dò ra đến nay vừa vặn đúng là ngày thứ mười.



Còn chưa từ trên thiên không đáp xuống, đám người trên mặt đất cũng đã sớm phát hiện ra Phó

Thư Bảo rồi. Một mảnh la ầm lên, càng có nhiều người hơn nữa xuất hiện

trên quảng trường của Quy Vân Cung. Mạc Sầu cùng với Băng Oánh đứng

trước nhất chờ đợi, còn Mạc Khinh Vân thì lại ngồi chồm hổm trên mặt

đất, cầm một nhánh cây cẩn thận chọc chọc xuống khe hở nhở dưới mặt đất. Nhìn bộ dáng chuyên chú cùng với vẻ mặt nghiêm túc của hắn, phảng phất

như là có thứ gì rất quan trọng đã chui vào trong cái khe hở đó vậy.



- Hắn như thế nào ngày hôm nay lại đi đến đây?



Băng Oánh khó nén nổi sự bối rối trong lòng mình. Nhìn thấy Phó Thư Bảo đang ở bên trong thiên không khoe khoang một cặp Băng Tuyết Lực Lượng Chi

Dực, bay tới bay lui lại chậm chạp không chịu đáp xuống mặt đất. Hiện

tại chuyện tình mà nàng ta chờ mong nhất chính là cái tên kia đột nhiên

không khống chế được, từ trên cao rơi thẳng xuống mặt đất, té hành bán

thân bất toại hay đại loại như vậy. Hoặc là có một ngọn gió ma quỷ nào

đó không thể nào kháng cự nổi, phần phật một chút liền một phen thổi cái tên gia hỏa kia đến một địa phương rất xa rất xa nào đó.



Đơn giản là, ngày hôm nay là ngày ước định liên lạc với Thánh An Na. Phó Thư Bảo lại đúng dịp hôm nay mà chạy đến đây.



- Đến cũng đã đến rồi, trước cứ việc ứng phó hắn, sau đó tìm cách đuổi hắn đi.



Mạc Sầu thấp giọng nói. Chuyện ngày hôm nay Thánh An Na sẽ liên hệ với Băng Oánh, bà ta cũng biết.



Băng Oánh thoáng cau mày nói:



- Muốn đem loại người như hắn đuổi đi, rất khó a!



Mạc Sầu nói:



- Tùy cơ mà hành sự đi!



Ở trong thiên không xoay quanh hai vòng, rốt cuộc Phó Thư Bảo cũng chậm

rãi đáp xuống. Trên người mặc chiến giáp hoàng kim, trên tay đeo đầy

những giới chỉ kim quang lấp lánh, vẻ mặt cùng với nụ cười của nhà giàu

mới nổi, bộ dáng thập phần khiến kẻ khác oán hận. Ở trên người của hắn

rõ ràng là bộ Kim Lực Thần Giáp tìm được từ chỗ của Tư Thản Sâm. Mà đây


Băng Oánh phô bày ra bộ vị bí ẩn nhất của mình, thần thái của nàng cũng là thần thái của một kẻ hy sinh vì nghĩa.



- Không ngờ ngươi lại một phen nghĩ ta trở thành loại người như vậy a!



- Chẳng lẽ không phải sao?



- Hắc hắc… thật ra ngươi đã nói đúng rồi! Lão tử ta thật đúng là cái loại người này! Ngươi đã tự mình dâng lên tận cửa, ta một lòng liền không

cần phải khách khí với ngươi nữa!



Một tiếng rên khẽ đột nhiên từ

bên trong cổ họng của Băng Oánh truyền ra ngoài. Đôi mi thanh tú của

nàng cũng nhíu chặt lại thành một đoàn. Phó Thư Bảo từ phía sau mà vào,

quả thật là vô cùng thô lỗ, một chút cũng không thương hương tiếc ngọc.

Nhưng mà kỳ quái chính là, hắn càng thô lỗ cuồng dã như thế, nàng lại

càng hưng phấn hơn, càng hy vọng Phó Thư Bảo sẽ đối đãi với nàng như

vậy.



- Trời ạ! Chẳng lẽ ta đã phát bệnh rồi hay sao? Ta như thế nào có thể có cảm giác cùng với ý tưởng như vậy chứ?



- Con mẹ nó! Ngươi đang lẩm bẩm cái gì vậy?



- Không cần ngươi quản, cái tên nam nhân ghê tởm này!



- Đánh ngươi cái ả tiện nhân này!



Bàn tay của Phó Thư Bảo nặng nề đập thẳng lên trên cặp mông tuyết trắng

đang không ngừng run rẩy kia. Da thịt non mịn một mảnh cuộn sống dường

như cũng nhộn nhạo hơn, trong chớp mắt liền nổi lên một dấu ấn bàn tay

màu đỏ hồng.



- Ôi nha…



Trong thanh âm kêu rên của Băng

Oánh còn pha trộn một chút ý tứ hàm xúc hưng phấn cùng với thỏa mãn nữa. Nàng làm cái loại chuyện tình này cảm thấy rất tự ty, nhưng mà vẫn như

trước tràn ngập sự khát cầu, liền giống như một con nghiện vậy, muốn

dùng cũng không thể.



- Hạt giống gạo linh năng mà các ngươi muốn, ta đã đưa tới cho ngươi rồi, đây chính là chỗ tốt cấp cho các ngươi, ta đã thực hiện được. Ngươi cũng nên thực hiện một chút chỗ tốt mà ta muốn có đi. Nói cho ta biết càng nhiều những tin tức về Thánh An Na đi!



- Ngày mai, ngày mai liền nói cho ngươi biết…



- Ngươi con ả tiện nhân này, tiếp nhận sự trừng phạt bão táp đi!



- Cái gì a? Ngươi…



o0o



Thời gian khoảng hơn một bữa cơm sau đó, tất cả các thanh âm cũng đều tiêu

thất hết. Trong lương đình cũng lâm vào một mảnh yên tĩnh quỷ dị. Một

đạo thân ảnh hoa lệ đột nhiên từ bên trong lương đình kia chợt bay vút

ra bên ngoài. Chỉ trong nháy mắt nó liền bay xuyên qua hoa viên ngự

dụng, tiến vào bên trong Quy Vân Cung.



Cái thân ảnh hoa lệ này

chính là Băng Oánh, nhưng mà không phải là Băng Oánh chân chính, mà là

phân thân lực lượng của Phó Thư Bảo.



Băng Oánh chân chính, giờ

phút này tứ chi đang rũ rượi, hư nhược vô lực nằm dài trên sàn nhà lạnh

như băng, một đôi mắt đẹp gắt gao nhắm chặt lại. Trong sự thỏa mãn cực

lớn, nàng ta đã không biết hết thảy mọi thứ khác nữa rồi…