Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 511 : Tân sinh cùng bảo vật
Ngày đăng: 14:28 18/04/20
Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa lẳng lặng thiêu đốt. Đám thi cốt đặt bên trong Luyện Thiên Thử chậm rãi hòa tan ra. Xương cốt tiếp nối xương cốt, huyết nhục hòa tan thành một đám thủy dịch huyết sắc. Đồng thời trong lúc hòa tan thi thể, Phó Thư Bảo cũng còn không ngừng đem các loại linh tài quăng ném vào trong đó. Hắn chỉ cần phất nhẹ tay một cái, tất cả những linh tài cần thiết cũng đều tự động bay vào trong Luyện Thiên Đỉnh.
Vốn dĩ nung chảy thi cốt huyết nhục thì phải tản mát ra những hương vị hôi thối mới đúng, nhưng mà những mùi vị truyền ra từ bên trong Luyện Thiên Đỉnh lại kỳ diệu vô cùng thơm! Có đôi khi là hương vị đóa hoa vô danh bên trong sơn dã, có khi là mùi thơm của của cỏ xanh mơn mởn trên thảo nguyên… Tóm lại, mỗi khi gia tăng thêm một loại linh tài nào đó, thì hương vị cũng đều sẽ biến hóa. Chẳng qua, bất luận là biến hóa như thế nào, cũng đều là những mùi vị vô cùng dễ chịu.
Thời gian một bữa cơm trôi qua, bên trong Luyện Thiên Đỉnh đã có hai loại chất lỏng với màu sắc bất đồng. Một loại là màu trắng đục, chính là chất lỏng do xương cốt nung chảy ra, một loại có màu huyết sắc, chính là chất lỏng do huyết nhục, khí quan nung chảy ra. Lúc hòa tan xương cốt, huyết nhục, Phó Thư Bảo đã bỏ vào trong này tổng cộng đến 38 loại linh tài khác nhau. Hiện tại toàn bộ xương cốt, huyết nhục cũng đã biến thành cốt dịch, huyết dịch cả. Nhưng mà cái loại huyết dịch, cốt dịch này cũng không phải là loại canh thực phẩm do trong phòng bếp tiến hành nấu nướng, mà là một loại Linh dịch dùng để đắp nặn lên thân thể mới cho Luyện Thiên Thử!
Luyện nhân, trước tiên cần phải có Linh dịch, sau đó mới có thể Luyện nhân.
Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa đình chỉ thiêu đốt, nhưng thời điểm khi quay trở lại trên lòng bàn tay của Phó Thư Bảo thì lại như trước vẫn còn duy trì một tia lửa nhỏ. Phó Thư Bảo ngưng trọng nói:
- Được rồi! Luyện Thiên Thử, nhảy vào trong đó đi!
- Đa tạ tiểu chủ nhân! Đây chính là một lần tân sinh của ta!
Luyện Thiên Thử nói xong một câu, bàn chân chuột nhỏ bé dẫm mạnh lên mặt đất một cái, một đạo thân ảnh màu đen nhỏ nhất thời chui thẳng vào trong đám Linh dịch bên trong Luyện Thiên Đỉnh.
Chủm!
Tia nước văng lên, sau đó liền khôi phục lại bình thường.
Bên trong đám Linh dịch đã khôi phục bình thường kia, cũng không nhìn thấy được thân ảnh của Luyện Thiên Thử!
Ba ba!
Hai tay Phó Thư Bảo vỗ mạnh lên trên nắm đỉnh của Luyện Thiên Đỉnh, trong phút chốc, Băng Tuyết Nguyên Tố Chi Hỏa nhất thời thiêu đốt kịch liệt. Đám Linh dịch bên trong đỉnh nhất thời xoay chuyển điên cuồng. Những luồng quang mang nhiều màu sắc không ngừng phát tán ra xung quanh. Trong toàn trường, căn bản khó có thể nhìn thấy rõ ràng những vật nào khác nữa. Thời điểm này, vô số Lực Chi Phù Văn giống hệt như bông tuyết không ngừng được ngưng luyện ra, lại rơi ào ào vào bên trong Linh dịch.
Lực Chi Phù Văn chính là thứ quan trọng nhất trong quá trình Luyện nhân này. Chúng nó sẽ dẫn đường cho Linh dịch hình thành nên cốt cách, đại não, khí quan… thậm chí là hết thảy mọi thức của nhân thể.
Lại thêm khoảng thời gian một bữa ăn trôi qua, đám quang mang đủ màu sắc đột nhiên hội tụ lại một chỗ, phóng thẳng lên cửu thiên.
Ầm ầm ầm!
Thanh âm như sấm đánh nhất thời mạnh mẽ truyền ra, cũng không phải là từ trên thiên không, mà là từ bên trong Luyện Thiên Đỉnh truyền ra. Trong phút chốc, một đạo quang hoa lóa mắt lại bắn thẳng lên trên thiên không. Thời điểm khi hết thảy mọi thứ yên lặng trở lại, một gã nam tử vô cùng tuấn dật, thân thể trần truồng lõa lồ đã xuất hiện bên trong Luyện Thiên Đỉnh!
Ở bên dưới hai chân của hắn, rõ ràng là một bộ Lực Luyện Khí bằng thép màu đen, có đầy đủ tứ chi, giáp trụ, duy nhất không nhìn thấy chính là thân thể huyết nhục ở bên trong bộ giáp trụ mà thôi!
- Ba ba, ngươi quả thật vĩ đại chẳng khác nào Thần linh a! Một chuyện tình như vậy, ngươi không ngờ chỉ cần một lần liền có thể thành công rồi!
Người đầu tiên phát ra thanh âm chính là Đan Thư Thần Thú! Hắn một bên cũng không quên cấp cho Luyện Thiên Thử vừa mới được tân sinh một vài bức họa hình ảnh thân thể ‘nguyên thủy’ của mình.
- Tiểu chủ nhân, ta…
Rất nhanh lột sạch quần áo, cả hai con người trần truồng lõa lồ quấn bện lại cùng nhau, trong ta có ngươi, trong ngươi có ta… dựa vào một cây đoản thương cứng ngắc liền liên tiếp lại một chỗ với nhau.
- Về sau có còn muốn cùng Hồ Nguyệt Thiền đối chất nữa hay không?
- Muốn!
- Hửm?
- Không muốn! Không muốn… Ngươi tha cho ta a…
- Ha ha…
Thu thập loại nữ nhân mạnh mẽ kiên cường như Độc Âm Nhi này cần phải dùng đến thủ đoạn tùy tiện quẳng ném bảo vậy, còn phải dùng đến thủ đoạn bá vương trên giường nữa. Cả hai loại thủ đoạn cùng dùng thì gia hòa vạn sự hưng. Thiếu một trong hai mà nói, thì đau đầu khó khăn a! Chẳng qua, cả hai loại thủ đoạn này Phó Thư Bảo cũng đều rành rẽ cả, cho nên muốn thu thập Độc Âm Nhi chẳng qua là chuyện dễ như trở bàn tay.
Đám chiến sĩ Độc Lang Tộc ở bên ngoài ai nấy cũng đều mặt đỏ tới mang tai, bởi vì đám bọn họ căn bản không thể nào tránh khỏi việc nghe được những thanh âm kỳ quái từ miệng của Đại tiểu thư của bọn họ. Bọn họ biết rõ ràng là dưới tình huống như thế nào mới xuất ra những thanh âm như vậy. Chẳng qua, bọn họ như thế nào cũng không hiểu nổi, rõ ràng đây là chuyện tình hiện trường trực tiếp, Độc Âm Nhi vì cái gì lại kêu la vang dội khoa trương đến như vậy cơ chứ?
Kỳ thật, Độc Âm Nhi chính là cố tình kêu la khoa trương như vậy. Mục đích của nàng chính là muốn để cho một người nghe thấy, người đó chính là Hồ Nguyệt Thiền!
- Hừ! Có nhất thiết phải nhàm chán như vậy không? Ngươi cố tình kêu cho ta nghe, một lát nữa nam nhân của ngươi liền chạy đến đại trướng của ta mà thôi! Thật là, nữ nhân ngực lép đáng thương a…
Ở một địa phương cách đó không xa, trong một cái lều lớn khác, Hồ Nguyệt Thiền khinh thường thốt lên một câu.
Đúng lúc này, thanh âm của Hồ Giang Phong chợt từ bên ngoài lều lớn truyền vào:
- Đại Đội trưởng, bên ngoài Thần Miếu có một nữ nhân tự xưng là Băng Oánh đến, yêu cầu muốn gặp thiếu gia!
- Hắn cũng đâu có ở chỗ của ta, ngươi báo ta biết làm gì?
Hồ Nguyệt Thiền nhàn nhạt nói. Đối với thanh âm kêu la rên rỉ của Độc Âm Nhi, nàng ta mặc dù nói không để ý đến, nhưng mà trong lòng vẫn không chút thoải mái.
Hồ Giang Phong nói:
- Thiếu gia đang ở trong đại trướng của Độc Âm Nhi, cùng với nàng đang… Ta không tiện đi vào a!
- Để ta ra xem! Thật là…
Hồ Nguyệt Thiền cười khổ một tiếng, đi ra khỏi lều lớn.
Đi đến bên cạnh hộ tráo, Hồ Nguyệt Thiền liếc mắt liền nhìn thấy Báng Oánh đang huyền phù bên trên hư không. Sau lưng nàng ta có một cặp Lực Lượng Chi Dực thuần một màu tuyết trắng, cặp cánh này cùng với khí tức băng thanh ngọc khiết của nàng ta phi thường tương xứng nhau.