Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 529 : Hữu nãi ngư

Ngày đăng: 14:28 18/04/20


Trong đầm nước sóng nước bập bềnh, dòng nước trong suốt nhìn thấy đáy, liếc mắt liền có thể thấy được người cá bên trong đầm nước!



Cái Phó Thư Bảo nhìn thấy cũng không phải là một con cá bình thường, mà là một… Nhân ngư!



Khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, ngũ quan khéo léo tinh xảo, bộ ngực căng tròn đầy khoa trương, vòng eo tinh tế mà mềm mại… những cái này cũng thật bình thường, Phó Thư Bảo xem cũng đã xem qua, sờ cũng đã sờ qua, cùng với những nữ nhân bình thường cũng không khác gì nhau cả. Nhưng mà hiện tại thân dưới của thiếu nữ thần bí đã biến thành một cái đuôi cá màu đỏ lớn, lớp vẩy cá màu đỏ bao trùm bên trên làn da non mịn, nhìn qua phi thường bóng loáng cùng mềm mại.



Đứng ở trên đỉnh của tảng đá, ngây ngốc nhìn xuống cảnh tượng quỷ dị bên dưới, Phó Thư Bảo không thể không chấp nhận một sự thật, đó là hóa ra, Mỹ nhân như mà hắn chỉ có thể gặp được trong các chuyện thần thoại thuở thiếu nhi tại thế giới nguyên bản của hắn kia, không ngờ lại là sự thật! Hiện tại nàng ta cứ như vậy mà nhàn nhã bơi tới bơi lui trước mặt hắn.



Trong ấn tượng thuở thiếu thời của Phó Thư Bảo, thì Mỹ nhân ngư bình thường cũng đều mặc áo ngực, che khuất đi cái cặp ngực đồ sộ kia. Nhưng mà Mỹ nhân ngư hiện tại trước mắt hắn lại không giống như vậy. Toàn thân của nàng da thịt trơn bóng mềm mịn, chẳng hề có bất cứ thứ gì dùng để che lấp cả, chứ đừng nói là cái loại áo ngực diện tích lớn gì gì đó.



Làn da của Mỹ nhân ngư ở trong nước lại càng có vẻ mềm mại hơn, dưới ánh sáng bóng của thủy quang, từng lỗ chân lông tinh mịn phảng phất như phủ đầy nước, càng phản chiếu quang mang sáng bóng, vì thế càng trở nên mềm mại hơn. Hai cánh tay của nàng tinh tế mà mềm mại, phi thường linh hoạt, ở rong nước giống hệt như là vây cá vậy. Trước ngực của nàng chính là hai cặp vú phi thường no đủ cùng với căng tròn, kích thước cự đại, cực kỳ có sức nặng. Dựa theo góc độ vật lý mà nói, nó hẳn là phải rũ xuống mới đúng, nhưng mà bộ ngực của nàng thế nhưng lại chẳng hề có hiện tượng đó. Hơn nữa không có chút dấu hiệu rũ xuống, ngược lại còn có trạng thái nộ phóng nhếch lên cực cao nữa, theo mỗi một động tác bơi lội của nàng, cắt ngang dòng nước, dũng cảm phóng tới.



Bộ vị mảnh mai bên dưới, lớp vẩy cá màu đỏ mịn bao trùm hết thảy mọi thứ. Cặp mông no đủ đã từng một màu tuyết trắng, lúc này cũng đã được một tầng vẩy cá đỏ bừng bao phủ lại. Chẳng qua như vậy cũng không làm cho cảm giác mỹ cảm giảm bớt đi, ngược lại càng phô bày ra một loại mỹ cảm độc đáo khác lạ. Cặp mông trơn bóng như ngọc, có lớp vẩy cá màu đỏ, vẫn giữ nguyên bộ dáng no căng tràn đầy như trước, phảng phất như là mặc lên một cái quần bó sát thân bằng vẩy cá vậy.



Cũng không thể nhìn ra được là nàng ta đã đem hai chân mình khép lại biến thành đuôi cá, hay là các nguyên nhân nào khác, cất giấu hai chân mình, biến ra đuôi cá… Tóm lại, Phó Thư Bảo đã không còn nhìn thấy cặp đùi đẹp trong suốt như ngọc trước kia, còn lại cũng chỉ là một cái đuôi cá chép lớn nhìn qua giống như nhu nhược không có xương vậy.



Phốc!



Đuôi cá đánh mạnh một cái, bọt nước bắn văng tung tóe. Hai tay của Mỹ nhân như chộp mạnh về phía trước một cái, năm ngón tay mảnh khảnh mở ra, bọt nước bắn lên, nhất thời đem một con cá chích chụp vào trong tay.



Một màn kế tiếp sau đó lại khiến cho Phó Thư Bảo từ bên trong ảo tưởng tuyệt vời thanh tỉnh trở lại. Chỉ thấy thiếu nữ thần bí đã biến thành Mỹ nhân ngư kia chụp lấy con cá trích, há miệng, răng rắc răng rắc hai tiếng liền trực tiếp ăn sống nó luôn!



Bộ dáng nàng ta ăn cá, tao nhã mà an tường, tràn ngập ý tứ hàm xúc thỏa mãn. Nếu như có một chút thịt cá không cẩn thận dính lên khóe miệng của nàng, nàng sẽ đem cái đầu lưỡi mềm mại đỏ tươi của mình, nhẹ nhàng đem miếng thịt cá kia liếm vào trong miệng, một chút cũng không lãng phí.



Một màn cảnh tượng như vậy, khiến cho Phó Thư Bảo có cảm giác vô cùng mạnh mẽ, đem con cá trong bàn tay của nàng ta tưởng tượng thành cái khúc nhục côn cường tráng đang nằm giữa hai chân của hắn kia.



Ánh mắt gian xảo lén lút dừng lại ở nơi vốn nên là bộ vị quan trọng ở giữa hai chân của Mỹ nhân ngư, Phó Thư Bảo tinh tường nhớ rõ, nơi này đã từng là một nơi tuyệt vời không hề sinh trưởng chút gì, giống như một tầng phấn ngọc vậy. Nhưng mà hiện tại, nơi này đã là một tầng vẩy cá tinh mịn, chỉ là mơ hồ có thể nhìn thấy bộ dáng một mảnh màu mỡ, cực kỳ có cảm giác câu dẫn người khác.



- Ách! Chẳng lẽ người này giả mạo Mỹ nhân ngư, mặc lên người một cái quần vẩy cá bó sát mà trêu đùa lão tử hay sao?



Trong lòng Phó Thư Bảo đột nhiên dâng lên một tia ý tưởng kỳ quái.



Ăn cá xong, Mỹ nhân ngư đem nội tàng cùng với xương cá của con cá kia cẩn thận đặt trên lòng bàn tay, lẩm bẩm khấn niệm gì đó, bộ dáng phi thường thành kính.



- Chơi trò đứng đắn cái gì vậy? Rõ ràng là ăn thịt người ta, hiện tại lại vì một con cá đã chết mà đi cầu nguyện hay sao? Thật sự là một gia hỏa kỳ quái a!
Đây là nguyên lời của bà ba hồ ly tinh.



Phó Thư Bảo khóc cười cũng không được. Những câu hỏi như vậy, làm thế nào trả lời được đây?



Ba nàng nữ nhân đã tiến vào trong Sinh chi Không gian Trữ vật, chỉ còn lại mình Phó Thư Bảo ở lại trong Thần Miếu mà suy ngẫm. Không bao lâu sau, Hồ Giang Phong đột nhiên đi tới, thấp giọng nói:



- Thiếu gia, tin tức mới nhất bên ngoài truyền đến, Liên quân trăm vạn đại quân của Vương tước Thanh Dật và Vương tước Thái Bình đã vào Thế giới Nội tráo rồi!



Phó Thư Bảo nói:



- Chuyện tình bọn họ tới, ta đã đoán trước rồi. Thời gian so với những gì ta nghĩ cũng không sai bao nhiêu! Ta đang suy nghĩ đối sách đây!



Hồ Giang Phong lại nói:



- Còn một chuyện nữa, có một người muốn gặp thiếu gia.



- Muốn gặp ta? Ai vậy?



Phó Thư Bảo có chút kinh ngạc hỏi.



- Là quan tình báo của chúng ta, Phương Tín!



Phó Thư Bảo đứng bật dậy, nói:



- Hắn ở đây? Nhanh để hắn đến gặp ta!



Hồ Giang Phong cười nói:



- Hắn đang ở trên bình thai của cảng khẩu.



Hồ Giang Phong vừa nói xong, Phó Thư Bảo đã phóng thẳng ra ngoài Thần Miếu.



Lần này Phương Tín mang đến đây tin tình báo gì đây? Hắn làm cách nào vào được đây? Những cái này đều là chuyện tình mà Phó Thư Bảo bức thiết muốn biết.