Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 565 : Thời khắc trả nợ
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Hai quân đối chọi, vũ khí trang bị rất trọng yếu, sĩ khí rất trọng
yếu, nếu chiếm được hai thứ này, thắng lợi chính là cơ bản nắm chắc. Ngũ Nguyệt Hoa quân dưới sự chỉ huy của Độc Âm Nhi cùng Thánh Thập Tự quân
không thể nghi ngờ có được ưu thế ở hai điểm này. Trái lại Thái Bình
vương tước cùng Thanh Dật vương tước bên này sĩ khí lại sa sút, trang bị tốt xấu lẫn lộn. Tuy rằng chiếm được ưu thế về số lượng, nhưng mà thế
cục bại vong là không thể tránh khỏi.
Trăm vạn đại quân, vội vàng tập kết, trận hình khổng lồ, hạo hạo đãng đãng kéo dài tới mười dặm.
Nhìn như hùng vĩ đại khí, nhưng mà quân tâm tan rã, những quân đội tới
từ các nước khác nhau lại tồn tại tâm tư bảo tồn thực lực, co đầu rút
cổ. Còn lính đánh thuê Bàn Thổ chiến sĩ được Thái Bình Vương Tước cùng
Thanh Dật Vương Tước từ Thanh Tú quốc mang đến là vẫn còn chút kỷ luật.
Vốn, đang có cơ hội chiến một trận, dù sao nhân số hai bên chênh lệch tới
mấy lần, nhưng mà từ khi Tú Ngọc nữ hoàng đột nhiên xuất hiện, vung tay
la lên, sĩ khí vốn phi thường đê mê lập tức không còn sót lại chút gì.
Hơn nữa, Thiên Tháp sơn Quy Vân cung cũng xuất hiện tình huống chiến
đấu, xu thế sụp đổ ngày càng tăng.
- Các huynh đệ đến từ Thanh Tú quốc, bản nữ hoàng đang ở trước mắt các ngươi, chẳng lẽ các ngươi muốn
trong chỗ xung yếu giết bản nữ hoàng hay sao? Trẫm chính là theo di
chiếu của tiên hoàng, phụng thiên thừa vận, là chân mệnh thiên tử, các
ngươi dám mưu phản sao? Buông vũ khí xuống, chuyện cũ trẫm sẽ bỏ qua,
gia quyến của các ngươi tại Thanh Tú quốc chẳng những sẽ không chịu
trừng phạt mà lại còn được ban thưởng!
Thanh âm của Tú Ngọc nữ
hoàng truyền ra, giống như một thanh đao sắc bén đem chút sĩ khí còn sót lại của liên quân hoàn toàn chém đứt. Dưới tiếng hô hoán của nàng, các
loại thanh âm nghị luận từ bên trong liên quân truyền ra, đám luận kịch
liệt nhất tự nhiên là Bàn Thổ chiến sĩ đến từ Thanh Tú quốc rồi.
- Mẹ kiếp, chúng ta tại sao phải mưu phản, Thanh Dật vương tước cùng Thái Bình vương tước cho chúng ta chỗ tốt gì? Cơm không có ăn, quân lương
cũng không thấy nhận, chẳng lẽ muốn chúng ta hi sinh tính mạng vô ích để cho bọn hắn hưởng vinh hoa phú quý sao?
- Đúng vậy, chúng ta ở
nhà đều trên có mẹ già dưới có con thơ, chúng ta chết đi một điểm chỗ
tốt cũng không có cấp được cho người nhà, trái lại còn mang họa, chỉ cần Tú Ngọc nữ hoàng trở về, nhất định sẽ định tội người nhà của chúng ta!
- Mẹ nó, nếu đã như vậy, chúng ta không bằng đầu hàng đi, cuộc chiến này, đừng đánh nữa!
...
Ngôn luận như vậy giống như ôn dịch lan tràn trong liên quân. Tâm tư như
vậy, không chỉ là chiến sĩ bình thường mà một ít tướng lãnh cũng có tâm
tư như vậy. Bọn hắn đến Tráo Nội thế giới đơn giản là vì vinh hoa phú
quý hấp dẫn, mà một khi tất cả đều biến thành bọt nước, không có hi vọng đạt được, như vậy tâm tư chiến đấu của bọn hắn liền không sót lại gì
rồi.
- Ai dám co đầu rút cổ không tiến, lập tức chém đầu!
- Cười đủ chưa?
Độc Âm Nhi nói ra, thanh âm lạnh như băng.
- Cười đủ rồi thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta? Ta là Thanh Tú quốc...
Lời còn chưa hết, Thanh Dật vương tước đột nhiên trợn mắt mà nhìn Độc Âm
Nhi, trên mặt là tràn ngập kinh ngạc cùng sợ hãi. Bởi vì, hắn nhìn thấy
Độc Âm Nhi tay cầm một thanh dao găm sắc bén, đơn giản mà trực tiếp đâm
vào tim của hắn.
Đau đớn kịch liệt truyền đến, hắn há hốc miệng
ra, muốn nói cái gì đó, tuy nhiên lại không có sức mà nói ra được, chỉ
có thể ư ử trong cổ họng, hình như là thanh âm thống khổ, nức nở gì đó.
Lúc này đây, hắn thật sự đã chết rồi, hơn nữa lại còn đột ngột như thế.
- Nhiều chuyện.
Thuận tay co lại, Độc Âm Nhi một cước đá lên lồng ngực của Thanh Dật Vương
Tước, tiếp đó là ngã xuống, hai chân duỗi ra, rốt cuộc an tĩnh xuống,
vĩnh viễn.
Chi Ni Nhã hiển nhiên bị dọa cho sợ bắn lên, loại bổn sự giết người sảng khoái như vậy, nàng tự hỏi thì không cách nào làm được.
Phó Thư Bảo (*) nhún vai.
(Chỗ này có lẽ tác giả viết nhầm, nhưng xét theo tình tiết có lẽ đây là lời thoại của nhân vật Hồ Nguyệt Thiền.)
- Sớm cũng biết là loại kết quả này.
- Loại người này chết còn chưa hết tội, chúng ta không cần phải lãng phí
thời gian cùng tinh lực trên người hắn nữa. Đúng rồi, Bảo ca ca một mực
đều không có xuất hiện, bên kia không biết như thế nào rồi!? Chúng ta
hay là mau mau lên núi xem một chút a.
Độc Âm Nhi ngay cả nhìn
lại Thanh Dật Vương Tước một cái cũng không muốn, chỉ lau máu huyết trên thanh dao găm rồi đem chủ đề chuyển về chính sự.
Ba nữ nhân rất
nhanh đi vào Quy Vân cung phía trên Thiên Tháp sơn, thấy cung điện hùng
vĩ đã bị san thành bình địa, trên mặt đất chỉ còn lại mỗi gạch ngói vụn
vỡ, trừ đó ra, nào có bóng dang của Phó Thư Bảo?
Ba nữ nhân, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, hai mắt nhìn nhau mà cảm thấy mê hoặc.