Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 571 : Song hỷ lâm môn
Ngày đăng: 14:29 18/04/20
Ads
- Người kia rốt cuộc là đang làm cái gì đó?
- Không biết a, cứ thế đã hai ngày hai đêm rồi.
Quảng trường bên ngoài Luyện Ngục thần tước thần miếu, Độc Âm Nhi cùng Chi Ni Nhã thần sắc lo lắng mà nhìn địa hạ cảng khẩu (cảng dưới mặt đất). Lời thoại như vậy, trong thời gian hai ngày này các nàng đã nói không dưới mười bảy mười tám lần, đáng tiếc là mỗi lần đều là dùng phiền muộn mà chấm dứt. Cùng Đan Thư thần thú đồng dạng, các nàng chỉ có thể nhìn thấy cảng khẩu với một con kênh không ngừng phun sóng vỗ cùng Hỗn Nguyên lực trường của Phó Thư Bảo tồn tại mà thôi. Biết rõ là hắn ở bên trong, nhưng mà đáng tiếc là có nhìn thế nào cũng chả thấy hắn đâu cả.
Cùng với Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã đứng cùng nhau ra còn có Hồ Nguyệt Thiền. Với tư cách là "tiểu tam" bán vô hình, nàng cùng Độc Âm Nhi, Chi Ni Nhã quan hệ một mực không có được cải thiện. Nhưng mà, hai nàng cũng không cách nào bỏ qua được, chỉ có thể ngầm đồng ý sự hiện hữu của "tiểu tam".
- Mỹ nhân ngư kia không phải đã nói rồi sao, hai người các ngươi còn ở nơi này đoán mò cái gì nữa, hắn đang minh tưởng ở bên trong, sự tình tu luyện Hỗn Nguyên lực, trọng yếu như vậy, thời gian hai ngày cũng không lâu lắm a, vì cái gì còn lo lắng đây?
Hồ Nguyệt Thiền chen lời vào.
- Chúng ta lo lắng cái gì, ai cần ngươi lo? Nhiều chuyện!
Độc Âm Nhi trừng mắt với Hồ Nguyệt Thiền, kéo tay Chi Ni Nhã nói.
- Chẳng muốn cùng người nào đó nhàm chán nói chuyện, chúng ta sang bên kia.
Độc Âm Nhi kéo Chi Ni Nhã đi, rất nhanh lại xuất hiện ở một địa phương xa xa, tiếp tục nhìn ra xa mà nhỏ giọng nói chuyện.
Hồ ly tinh sững sờ mà nhìn hai nàng, cả buổi đều không thể thốt ra câu nào. Nàng hiện tại mới hiểu được, "tiểu tam" như nàng muốn cùng chính thê quan hệ tốt, mặc kệ là hành động tiếp cận gì cũng đều là phí công.
Tiếng bước chân "lẹp xẹp lẹp xẹp" truyền đến, hồ ly tinh quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy Hữu Nãi Ngư một thân áo váy thuần màu trắng chậm rãi đi tới, nội tâm khẽ động.
"Độc Âm Nhi cùng Chi Ni Nhã kia là hai gia hỏa không biết thưởng thức, khắp nơi xa lánh ta, ta không có minh hữu, khắp nơi phải chịu hai nàng khi dễ, mỹ nhân ngư này vừa vặn có thể trở thành minh hữu của ta, hì hì! Nếu như tên Phó Thư Bảo kia đối với mỹ nhân ngư này không có biện pháp, ta đây liền tự nguyện tự vận trước mặt hai người kia! Cho nên, minh hữu của ta chính là nàng rồi! Hai tình nhân giao đấu với hai chính thê, hưu chết về tay ai còn không nhất định đây này!"
Nghĩ như vậy, hai người hoàn toàn không phải là nhân loại vai sánh vai, bộ dạng trông rất ư là thân mật.
Phó Thư Bảo lớn tiếng la lên. Đúng lúc này, tâm tình sung sướng muốn cùng các nữ nhân của mình cùng một chỗ chia xẻ.
- Hứ! Ta mới không cần xuống đây này.
Trong thanh âm của Độc Âm Nhi trong nội tâm thầm toát ra cảm giác ghen ghét, nàng biết rõ, Phó Thư Bảo hiện tại nàng có khả năng cả đời đuổi theo không nổi rồi.
- Nàng không đi, chúng ta đi.
Hồ Nguyệt Thiền kéo tay Hữu Nãi Ngư chạy qua, chân đạp Hoan Nhạc vân, bồng bềnh mà hướng địa hạ cảng khải mà đi xuống.
- Đáng giận... Chi Ni Nhã, chúng ta cũng đi!
Độc Âm Nhi nắm tay Chi Ni Nhã, sau lưng mọc lên Kịch độc lực lượng chi dực, cũng rất nhanh đi xuống địa hạ cảng khẩu bên dưới.
Có thể đoán được, Phó Thư Bảo hi vọng cùng các nữ nhân yêu mến chia sẻ vui sướng, nhưng mà sự thật lại hoàn toàn trái lại, bốn nữ nhân gom lại một chỗ, giữa nhau lại phân ra trận tuyến rõ ràng, tụ lại một chỗ, thứ hắn có thể chia sẻ duy nhất cũng chỉ có ---- đau đầu!
Từ trên người Hồ Nguyệt Thiền lăn xuống, ngủ đến nửa đêm, thanh âm sóng vỗ cực lớn đột nhiên truyền đến, toàn bộ không gian dưới mặt đất tại vị trí đó đều run rẩy lên. Từ ngủ mơ bừng tỉnh dậy, lập tức mặc vào Long Lân chiến giáp, Phó Thư Bảo từ trong doanh trướng của Hồ Nguyệt Thiền hướng thẳng cảng khẩu chạy tới.
Phía trên cảng khẩu, Hữu Nãi Ngư sớm đã ngồi đó chờ đợi. Phía sau nàng, cảng khẩu địa hạ thình lình xuất hiện một con thuyền cực lớn.
Giống như bản vẽ lúc trước, con thuyền kia cánh buồm chính là lực luyện khí chi phàm (cánh buồm), boong tàu là lực luyện khí giáp bản (boong tàu), mà ngay cả mỗi một cái đinh vít trên tàu cũng đều trải qua lực luyện khí. Hơn vạn linh kiện ghép lại, tạo thành một con thuyền lực luyện khí cực lớn. Thuyền như vậy, nhìn trông rất nhẹ nhàng nhưng mà sức nặng của nó tối thiểu phải đạt tới trăm vạn cân! Gió thổi tự nhiên không cách đẩy nó đi được, phải cần tới lực lượng đặc biệt tới khống chế. Điều này cũng làm cho người lái thuyền, Hữu Nãi Ngư có lý do tồn tại.
Đây chính là Tiếp dẫn chi thuyền, tại Tráo Nội trải qua nhiều sự tình như vậy, nhiều trắc trở như vậy cũng chính là vì con thuyền này. Giờ khắc này, Tiếp dẫn chi thuyền lẳng lặng đỗ tại cảng khẩu, chân thật như vậy quả thực tạo cho người khác cảm giác như đang mơ vậy.
Nhìn kỹ lại, Phó Thư Bảo thấy trên cánh buồm cực lớn thuyền huy Khởi Nguyên chi thụ. Boong của nó cực lớn, tối thiểu có thể đứng hơn năm trăm người. Hai bên mạn thuyền đều không có vũ khí lẫn mái chèo, cũng không có thuyền nhỏ cho phòng trường hợp khẩn cấp. Tạo hình của nó mang phong cách nho nhã cổ xưa, người nhìn trông đây không phải chỉ là một chiếc thuyền mà còn lại một cái sinh mạng. Tóm lại, nó hết thảy đều vô cùng thần bí, không cách nào suy đoán.
Theo sát phía sau Phó Thư Bảo, Hồ Nguyệt Thiền, Chi Ni Nhã, Độc Âm Nhi cùng với mấy ngàn chiến sĩ Ngũ Nguyệt Hoa quân đoàn đều chạy tới, mà ngay cả Đan Thư thần thú, Luyện Thiên thử, Thất Luyện mãng trong Bạch Ngọc Thạch Bản sinh chi trữ vật không gian cũng đều chạy tới. Chỉ trong một cái hô hấp, địa hạ cảng khẩu đã chật kín người. Từng người đều dùng ánh mắt kinh ngạc mà quan sát Tiếp dẫn chi thuyền. Phía trên cảng khẩu, ngoại trừ tiếng nước chảy ra, mỗi một người đều không nói chuyện, tràng diện dị thường yên tĩnh.