Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 574 : Hoang đảo hư cùng thực

Ngày đăng: 14:29 18/04/20


- Đây là Quang vinh chi lộ.



Hữu Nãi Ngư tựa hồ nhận được tin tức từ Tiếp dẫn chi thuyền, nói.



- Cường quang kia là một loại năng lượng tinh khiết đến từ hư không, là

vô tận hư không kinh qua diễn biến trăm triệu năm, tiến hóa dần dần mà

tích lũy thành, nó đồng thời cũng là hư không bình chướng, tất cả chúng

còn một cái tên, đó chính là không gian chi lộ.



- Không gian chi lộ?



Phó Thư Bảo sững sờ.



- Nàng nói là... chúng ta bây giờ đang ở trong tinh không?



Cảm giác của hắn phi thường kỳ lạ, chính là một con thuyền buồm lớn này

không phải đang đi trên biển rộng mà là giống như một chiếc phi thuyền

phi hành trong không gian.



Lữ hành tinh cấp, đây không phải là

điều mà thế giới trước kia của hắn còn chưa làm được hay sao? Lực lượng

thế giới này làm sao có thể làm được?



- Cũng có thể coi như vậy,

bất quá, càng chuẩn xác hơn chính là, chúng ta đang ở trên một không

gian chi lộ thông tới Thánh đảo, nó ở phía sau hư không bình chướng a.



Hữu Nãi Ngư nói ra.



Phó Thư Bảo tại thời điểm này lại nghĩ tới một chuyện. Trong đầu hắn yên

lặng tạo ra một cái "lộ tuyến đồ", khởi điểm chính là địa hải cảng khẩu, mà bước ngoặc lại chính là cái vòng xoáy màu đen kia, còn hư không bình chướng lại nằm trên tinh không. Hắn và Hữu Nãi Ngư điều khiển Tiếp dẫn

chi thuyền, vô cùng có khả năng đang xuyên việt qua một cái không gian

chi lộ! Nhưng mà, nếu như là người khác, mặc dù là Thần cấp lực sĩ, dưới tình huống không có Tiếp dẫn chi thuyền thì cũng không cách nào tìm tới đây được, càng không cách nào thông qua. Nguyên nhân rất đơn giản,

trước mắt chính là một con đường thần kỳ mà an toàn, chỉ có Tiếp dẫn chi thuyền mới có thể mở ra, có thể thông qua!



Ý nghĩ này, bộ dạng

"lộ tuyến đồ" này lại khiến cho Phó Thư Bảo đối với lực lượng thế giới

càng cảm thêm hoảng sợ. Nhưng có thể xác định một điều, hắn hiện tại

đang tiến hành một lần lữ hành kỳ dị, xuyên việt không gian do Tiếp dẫn

chi thuyền mở ra, mà ở thế giới trước kia hắn không cách nào làm được.



Khó có thể tưởng tượng nổi, lại càng khó mà tin được, một con thuyền buồm

cổ xưa, trong tinh không mênh mông phi hành, mà lộ tuyến con đường lại

càng giống như loại không gian thông đạo "trùng động".



- Ầm ầm!



Tiếng ma sát ngày càng mãnh liệt, Tiếp dẫn chi thuyền bắt đầu rung động kịch

liệt. Loại biên độ rung động này khiến cho người khác phải hoài nghi nó

có hay không sắp sụp đổ, tan rã, triệt để hủy diệt trước năng lượng

trong không gian thông đạo tàn sát bừa bãi.



Đúng lúc này, Hữu Nãi Ngư điều khiểu lộ ra vẻ phi thường mấu chốt, nàng thông qua liên hệ với Tiếp dẫn chi thuyền tránh đi vòng xoáy năng lượng cường đại, đem ma sát cùng hư hao hạ xuống trình độ thấp nhất. Lực lượng của nàng cùng hộ

tráo của Tiếp dẫn chi thuyền cũng có thể hình thành một loại hình thức

bổ sung tiêu hao, khiến cho con thuyền vẫn có thể tiếp tục di chuyển.



Phó Thư Bảo rốt cuộc không dám tùy tiện ôm nàng trong ngực nữa, cũng càng

không có ý tứ sờ mó trên người đối phương. Bởi vì hắn tinh tường, lúc

này sỗ sàng chấm mút như vậy ngược lại chỉ thỏa mãn dục vọng, ở một khắc nào đó cũng bởi vì thế dẫn tới hộ tráo của Tiếp dẫn chi thuyền tan vỡ,

làm ra sự tình thuyền hủy người vong.



Phó Thư Bảo bắt đầu trở nên thật thà hơn, Hữu Nãi Ngư cũng đem trọn tâm thần đầu nhập vào khống chế Tiếp dẫn chi thuyền. Hai người, một người chuyên chú khống chế Tiếp dẫn chi thuyền, một người hết nhìn đông lại tây, không biết trong đầu đang

suy nghĩ cái gì.



Thời gian cứ như vậy trôi đi một cách bất giác.



Bất quá, mặc kệ là Hữu Nãi Ngư chú tâm khống chế như thế nào, tránh cho hộ

tráo cùng năng lượng phong bạo va chạm mãnh liệt như thế nào, nhưng mà


Hữu Nãi Ngư miễn cưỡng thốt ra được một câu.



- Nàng ở chỗ này chờ ta, ta tới đó xem xem.



Phó Thư Bảo nhảy mạnh lên, thân thể đột nhiên từ nơi cao nhất rơi xuống. Trong lúc rơi xuống, thân thể hắn gập lại, thời điểm mắt thấy sắp rớt vào trong rừng rậm thì Băng tuyết lực lượng chi dực duỗi ra, dán sát tán cây rừng bên dưới mà lướt đi.



Phi hành ở độ cao như vậy, cũng có thể thừa cơ tra xét rừng rậm bên dưới một lần.



Rừng rậm lướt qua dưới chân thật mau, một gốc cây che trời cành lá có chút sum xuê, lại có chút gì đó tới hạn mà xuất hiện dấu hiệu khô héo, hư thối. Trong rừng rậm, mặt đất phủ đầy lá khô cành vụn, tràn ra hương vị thối rữa. Ngẫu nhiên xuất hiện dấu chân dã thú, nhưng thủy chung vẫn không có dấu hiệu nhân loại hoạt động.



- Vèo!



Trong nháy mắt xẹt qua rừng rậm cùng khu bờ sông, thân ảnh của Phó Thư Bảo xuất hiện phía trên mặt biển sóng nước nhấp nhô, hướng thẳng vật thể màu vàng kia bay đi.



- Thật là một gia hỏa liều lĩnh, chẳng lẽ chàng không biết thế nào là nguy hiểm sao?



Đứng tại chỗ cao nhất, Hữu Nãi Ngư nhìn Phó Thư Bảo lao tới vật thể màu vàng kia mà nắm chặt hai tay, trong nội tâm thầm lo lắng.



Càng ngày càng gần, hư ảnh cực lớn màu vàng kia càng rõ ràng thêm, lờ mờ có thể trông thấy hình dáng trông như một quả núi lớn, bóng dáng bãi cát, rừng rậm các loại. Phó Thư Bảo đột nhiên dừng phắt lại, miệng há thật to, không cách nào khép lại. Đơn giản là, cảnh tượng hắn nhìn thấy, đúng là hoang đảo lúc nãy hắn cùng Hữu Nãi Ngư thám hiểm!



Một hòn đảo chân thật, một hoang đảo hư ảnh, đây là tình huống gì?



Dù là thông minh tuyệt đỉnh như hắn, trước tràng cảnh quỷ dị như vậy cũng là bó tay rồi. Ở góc độ quan sát cùng cảm thụ cẩn thận, nhiệt độ vùng biển này hết sức bình thường, cũng không phải là cảnh tượng ảo ảnh gì cả. Hư ảnh hoang đảo trước mắt rõ ràng hiện lên trong hai mắt hắn, mỗi một tấc thổ địa đều là thật, không thể tồn tại nữa điểm hoài nghi.



- Lực lượng phân thân, đi!



Quát khẽ một tiếng, lập tức ngưng tụ ra một cái lực lương phân thân, trực tiếp tiến vào trong hư ảnh màu vàng. Phó Thư Bảo chăm chú điều khiển phân thân, lưu ý lấy mỗi một chút tin tức lực lượng phân thân truyền về.



Lực lượng phân thân tiến vào trong hư ảnh hoang đảo, cả hai đều là tồn tại dạng hư ảnh, lực lượng phân thân tiến vào tự nhiên không chút trở ngại, tựa như một cái bóng mờ mờ dung nhập vào ánh mặt trời vậy, cây cối cùng công trình kiến trúc hình thành hư ảnh bên trong. Cũng không phải là cảm thụ bình thường, hư ảnh hoang đảo tựa như không tồn tại, mặc kệ cho lực lượng phân thân của hắn xuyên thẳng qua, một hạt bụi ngăn cản cũng không có.



Lực lượng phân thân giống như du hồn, rất nhanh liền du đãng khắp hoang đảo hư ảnh một vòng, giống như cảm thụ lúc ban đầu, không có chút nào khác thường, cũng không chút nào ngăn trở, phảng phất như phiến hư ảnh này căn bản là không tồn tại vậy.



Lực lượng phân thân rời khỏi hư ảnh, biến mất trong hư không.



"Chẳng lẽ... hư ảnh này mới là Thánh đảo thực sự?"



Bỗng nhiên, ngay lúc này Phó Thư Bảo lại có suy nghĩ như vậy.



Băng tuyết lực lượng chi dực vũ động, hắn đi tới phía trước hư ảnh màu vàng, do dự một chút rồi vẫn đưa tay xuyên qua, xâm nhập vào bên trong phạm vi của hư ảnh. Cảm giác đồng dạng, không chạm tới thứ gì, giống như phân thân dò xét, phiến hư ảnh này căn bản là không có gì tồn tại.



Mang đủ loại nghi hoặc, Phó Thư Bảo trở lại nơi cao nhất kia, đem hết thảy nhận thức nói cho Hữu Nãi Ngư.



- Như vậy, nếu như thứ kia chính là Thánh đảo mà nói, chúng ta như thế nào đi lên đây? Lực lượng phân thân của chàng xuyên qua một cách tự nhiên, tay cũng vậy, không cảm giác được bất kỳ cái gì tồn tại, tại sao lại như vậy đây này?



Trong nội tâm Hữu Nãi Ngư cũng tràn ngập nghi hoặc.



Nhìn hư ảnh hoang đảo màu vàng chậm rãi du động, Phó Thư Bảo trầm ngâm một lát, đột nhiên lên tiếng.



- Cách nhìn của ta lại không giống như vậy, nàng có nhìn thấy được không, hòn đảo hư ảnh kia chính là hướng bên này chúng ta di động tới, mặt trời xuống núi, thời điểm ban đêm nó sẽ cùng hòn đảo dưới chân chúng ta hợp lại một chỗ, lúc đó... có lẽ đáp án sẽ được công bố.



- Cái gì...



Câu giải thích đặc biệt của Phó Thư Bảo này khiến cho Hữu Nãi Ngư giật nảy, trong nội tâm càng rung động không thôi.



Một hư ảnh, một chân thật chồng lên nhau, đó là cảnh tượng như thế nào đây? Sẽ phát sinh sự tình gì? Hết thảy đều không cách nào suy đoán được.



- Chúng ta ở chỗ này chờ hai hòn đảo chồng lên nhau a.



Phó Thư Bảo đối với suy đoán của mình tương đối tự tin.



Đã gọi là Thánh đảo, sào huyệt của Đế quốc luyện chi lực sĩ tổng hội tự nhiên không phải là một tòa hoang đảo không có gì đặc biệt. Lại cộng thêm sự tình Tiếp dẫn chi thuyền hủy diệt, hết thảy biểu thị hoang đảo trước mắt cũng không phải là đơn giản.



Hai người cùng một chỗ ngồi trên một phiến đá bằng phẳng, lặng yên nhìn hư ảnh màu vàng kia từng chút từng chút di động tới. Xác thực như Phó Thư Bảo suy đoán, với tốc độ di động của nó, sau khi mặt trời lặn xuống, thời điểm bóng đêm hàng lâm, nó sẽ cùng hòn đảo dưới chân chồng lên nhau. Hai người cùng một chỗ chờ đợi thời khắc thần kỳ đó.



Theo dương quang phía chân trời chậm rãi hạ xuống, Thiên mạc mờ nhạt như nhuộm máu, sau đó dần dần ảm đạm xuống, đêm tối rốt cuộc hàng lâm...