Thiên Tài Đọa Lạc

Chương 668 : Luận bàn

Ngày đăng: 14:30 18/04/20


Nam nhân kia khóe miệng chảy ra nước miếng, đúng lúc này tính cảnh giác, độ nhạy cảm, thậm chí là

chỉ số thông minh đều tiếp cận trạng thái "mo". Đầu của hắn còn đang

chìm trong cảm giác non mịn của làn da, núi ngọc nguy nga, hai chân mỹ

diệu gì đó, ở đâu ra còn chú ý tới chuyện gì khác đây này?



Nam nhân bình thường đều là như thế, tại thời điểm làm chuyện này phòng

ngự cũng là yếu nhất. Những nữ sát thủ kia, muốn giết một mục tiêu là

nam tính mà nói, địa điểm bình thường cũng đều là trên giường. Từ xưa

tới nay, từng có hằng hà sa số đại anh hùng, đại nhân vật bị nữ nhân ám

toán trên giường, chết đi một cách mê muội, ngu dại.



Ám toán gì đó, không có phát sinh tại chỗ này, nhưng quả thật, tỷ muội

Thất thải nữ thần long đã tỉnh rồi, cũng che giấu mà quan sát đồng chí

Phó Thư Bảo nhà ta. Tâm linh cảm ứng của hai nàng lần nữa được khởi

động, bắt đầu nói thầm trong đầu.



- Hắn... mắc câu rồi!



Trong nội tâm Long Ngọc Nhất vang lên một tiếng sợ hãi lẫn thán phục cùng tràn ngập cảm giác vui mừng.



- Đúng nha, gia hỏa háo sắc này thực sự mắc câu rồi! Không nghĩ tới chúng ta chẳng cố gắng gì cả hắn liền từ động mắc câu rồi!



Long Ngọc Nhị thầm nói như vậy, cũng tràn ngập cảm giác kích động cùng vui mừng.



Tâm linh trao đổi như vậy, Phó Thư Bảo không có khả năng biết được, càng không có khả năng tham dự vào, cũng không biết rõ đây là chuyện gì xảy

ra. Nhưng mà, loại bẫy rập cấp thấp như vậy, Phó Thư Bảo lại dùng tinh

thần không sợ hãi, tư thái vô cùng dũng cảm cùng cường hành nhảy vào.



Nam nhân, có đôi khi sẽ cùng món đồ giữa hai chân dung làm một thể, kể

cả đầu óc, mà cái món đồ kia trong trường hợp này, dưới trường hợp bình

thường đều là không chút suy nghĩ gì.



- Hắn... sờ tới sờ lui, không biết là rất buồn tẻ sao?



Long Ngọc Nhất bỗng nhiên phun ra một câu như vậy trong tâm linh cảm ứng.



- Ai biết, hắn thích sờ mó như vậy thì cho hắn sờ đi, dù sao hắn không

phải là chưa từng có sờ qua... Nha, đầu lưỡi của hắn đã duỗi tới, thật

buồn nôn a...



Thanh âm trong tâm linh cảm ứng của Long Ngọc Nhị.



Đầu lưỡi của Phó Thư Bảo phi thường linh hoạt, cái gì mà thiết sán linh

hoa, thiệt chiến quần nho, đúng là miêu tả cái lưỡi của hắn lúc này. Chỉ là, hoa này không phỉa là hoa kia, mà nho này cũng không phải là nho

kia.



- Thần Long chiến giáp của chúng ta, hắn không sợ làm thương đầu lưỡi của hắn sao?



Long Ngọc Nhất thầm nghi hoặc.



- Nếu không, chúng ta cởi bỏ Thần Long chiến giáp đi, để cho đầu lưỡi của hắn dễ chịu một chút?




- Bất quá, ta sẽ chịu trách nhiệm, tuy rằng bị hai nàng đùa bỡn thân thể, nhưng mà... ta vẫn sẽ chịu trách nhiệm.



Phó Thư Bảo nói, vẫn là một bộ ủy khuất.



- Ngươi cái tên này! Ngươi đi chết đi!



Trăm miệng một lời mà gào lên, hai đôi bàn tay phấn trắng đồng thời đánh lên gương mặt của hắn.



Đây là nắm đấm hạnh phúc, Phó Thư Bảo thản nhiên thừa nhận. Thời điểm

hắn bắt lấy hai cái nắm đấm, thuận thế kéo một phát, lập tức đem hai

Thất thải nữ thần long kéo vào trong ngực, lập tức xoay một cái, đem hai nàng đặt ở dưới thân.



- Ngươi mơ tưởng!



Thất thải nữ thần long tỷ muội nói.



- Xin nha, tại thời điểm này nên nói loại lời này, các nàng đừng đem hai chân mở ra như vậy được không nào? Cái này rất dễ dàng khiến ta nảy

sinh hiểu lầm đấy.



- ...



- Đáng giận! Ta cắt xuống đồ vật tà ác kia của ngươi!



- Vậy thì có sao, vậy thì có sao!? Ta lại luyện chế lại một lần là được rồi!



- ...



Tràng diện hỗn loạn lần nữa xuất hiện, ai cũng không ngăn lại được, cứ

như vậy mà diễn ra. Tỷ muội Thất thải nữ thần long đột nhiên sinh ra

giác ngộ, cùng loại người như Phó Thư Bảo một chỗ, phải có đầy đủ giác

ngộ, trong miệng hắn, nhả ra không ngừng những lời lẽ lãng mạn mà nữ hài tử yêu thích.



Bên trong Luyện quốc hoàng cung phế tích, một thiếu nữ đang nhíu mày.



- Như thế nào Phó đại ca cùng hai tỷ tỷ Thất thải nữ thần long không thấy đâu nữa nha?



Thủy Vô Thường lắc đầu.



- Có lẽ, là chạy tới địa phương nào đó luận bàn rồi.



- Luận bàn?



Biểu lộ của Luyện Vô Song tràn ngập hoang mang.



Thủy Vô Thường nhẹ gật đầu.



- Đúng vậy, luận bàn.



Đối với suy đoán luận bàn, căn cứ vào phẩm hạnh của Phó Thư Bảo, chỉ trong hai chữ ngắn ngủi liền xác định.