Thiên Tài Đọa Lạc
Chương 689 : Bí mật thần khí hắc ám
Ngày đăng: 14:31 18/04/20
Hoàng hôn lại buông xuống, tiệc rượu mừng chiến tranh thắng lợi vẫn còn đang tiến hành. Phó Thư Bảo lại lén rời đi, thoát khỏi sự quấn bện của đám thuộc hạ cùng với nữ nhân, một mình trốn tránh lên trên đỉnh chóp bình thai của Thành bảo Huyền Thiết. Những thanh âm hòa thuận vui vẻ cùng với thanh âm tấu nhạc ca vang vẫn mơ hồ vọng vào trong tay hắn, nhưng hắn cũng đã không còn hứng thú dung nhập vào trong đó.
Trong tràng chiến tranh vừa mới chấm dứt, hắn đã đạt được chiến tích khiến cho toàn bộ thế gian phải ngẩng đầu nhìn. Từ xưa đến nay, cho tới bây giờ chưa từng có bất cứ tướng lãnh nào trong các tràng chiến đấu cùng với Hắc Ma Nhân đạt được thành tựu vĩ đại như vậy. Kết quả của trận chiến tranh này liền được lan truyền rộng khắp mỗi một góc trên thế giới. Tên của hắn cuối cùng cũng được tất cả mọi người hiểu biết, trở thành vị Thần được mọi người kính ngưỡng.
- Hóa ra Thần chính là được sinh ra như vậy a!
Trong lòng Phó Thư Bảo thầm nói:
- Bản thân ta một trăm năm sau, một ngàn năm sau, khi mọi người nhắc đến ta, có thể sẽ được gắn lên cái danh hiệu này nọ, như là Chiến Tranh Chi Thần a?
Chân trời phía Tây là một mảnh mờ mịt, ánh dư huy của thái dương nhuộm đẫm thiên không, ánh nắng chiều sáng lạn như lửa. Thời điểm này nhìn thấy cảnh mặt trời lặn đồ sộ như vậy, tâm tình của hắn cũng không thể bình tĩnh được. Người khác cũng vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui thắng lợi, vì thế nâng chén, vì thế nhảy múa cùng cười vui, cả thể xác lẫn tinh thần cũng đều đang cuồng hoan. Nhưng riêng hắn lại ngửi được một tia nguy hiểm đang đến gần.
Một tia cảm giác nguy hiểm chính là đến từ Hắc Mạc Thiên, trong mơ hồ, nhưng lại vẫn đè ép khiến cho hắn thở chẳng ra hơi.
- Kết quả lần chiến tranh này rất nhanh liền sẽ rơi vào trong tay của Đại đế mnt, biết được tin tức thảm bại của Luyện Vũ Thiên Tôn, hắn sẽ có cảm giác thế nào đây? Nổi giận? Chán nản? Hoặc là…
Phó Thư Bảo cười khổ, nói:
- Mặc kệ hắn có cảm thụ như thế nào, chỉ sợ cũng sẽ muốn lấy mạng của ta hơn bất cứ lúc nào a! Như vậy, thời điểm xuất hiện kế tiếp, chính là tràng chiến tranh giữa ta cùng với hắn a!
Trận chiến giữa hai người, kẻ mà Phó Thư Bảo phải đối mặt cũng chính là tồn tại khủng bố khiến cho ngay cả Khởi Nguyên Chi Thụ cũng phải diệt vong a! Chỉ cần có sự tồn tại của Đại đế Hắc Mạc Thiên, bất luận là xa xôi đến thế nào, trong lòng hắn thủy chung cũng đeo một tảng đá vô cùng nặng nề, không thể nào buông xuống được.
- Cái gì?
Cằm của Phó Thư Bảo suýt chút nữa rơi thẳng lên mặt đất:
- Ngươi cái tên này, chẳng lẽ ở trên người của Hắc Ma Nguyệt tìm ra được suối nguồn dũng khí cùng với lực lượng hay sao? Không phải chỉ là một ả nữ nhân Hắc Ma Nhân sao? Có cần phải khoa trương như vậy không?
Đối với địch nhân cấp bậc như là Hắc Mạc Thiên vậy, Phó Thư Bảo căn bản trốn còn không kịp, làm sao còn dám giết thẳng đến địa bàn của hắn được? Cho dù không có Hắc Ám Quyền Trượng, không thể chỉ huy được số lượng quân đội Luyện nô cương thi khổng lồ, nhưng mà hắn đồng dạng vẫn còn có đám Hắc Ma Nhân số lượng lớn nguyện trung thành với hắn a! Cho dù xuất hiện thêm một đám cường giả cấp bậc như Luyện Vũ Thiên Tôn, Hắc Ma Nguyệt cũng rất có khả năng a.
- Hắc hắc… tiểu tử, dùng cái đầu của ngươi suy nghĩ lại đi, ngươi lưu trữ lại hai thứ này, hơn nữa trên người của ngươi còn có một hạt Thời Chi Sa cuối cùng mà Hắc Mạc Thiên bức thiết muốn có, hắn tuyệt đối sẽ không tha thứ cho ngươi, những người bên cạnh ngươi cũng sẽ lọt vào sự công kích của hắn. Thay vì lúc nào cũng căng căng thẳng thẳng chờ đợi chiến tranh phủ xuống, còn không bằng dốc hết khả năng, dùng loại phương thức ngoài dự kiến của hắn, đem hắn hoàn toàn hủy diệt!
- Nhưng mà…
- Ngươi hãy suy ngẫm lại đi, ta lại đi tìm Hắc Ma Nguyệt! Ta hoài nghi nàng vẫn còn lén gạt chúng ta cái gì đó! Ta nhất định phải hỏi ra toàn bộ a!
Thủy Vô Thường lại xốc lên thắt lưng hắn một cái, trong khoảnh khắc đã biến mất bên trong hư không.
Phó Thư Bảo ngơ nhác nhìn về phía vị lão nhân biến mất, cả nửa ngày cũng không thể tỉnh thần lại được.
Cái này là tình huống gì đây chứ?