Thiên Tài Khí Phi
Chương 119 : Vũ nhi, chúng ta
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Edit: Sunny Út
Vân Mộng Vũ thất hồn lạc phách về tới phòng, vừa vào trong, cả người nàng
lạnh như băng ngã xuống đất. Lúc này, nàng không biết là vì vừa rồi tiếp xúc với Sở Hiên mà bị nhiễm lạnh, hay trong lòng nàng lại lạnh như
băng.
Nàng khẽ nâng tay lên, nhìn thấy trong tay có
khí lạnh, trong ánh mắt hiện lên một chút bi thương. Sở Hiên trúng độc,
như vậy giải dược?
Mấy ngày nay, nàng cũng có viết
thư cho Tường thúc, hỏi cách giải độc. Mà trong thư hồi âm của Tường
thúc, ngay từ đầu đã nói chuyện này có ít khả năng thực hiện, ẩn ẩn có ý khuyên nàng buông tay. Ngay từ đầu trong lòng nàng vẫn còn nghi hoặc,
nhưng nàng xem đến cuối cùng, rốt cục đã biết kết quả.
Độc này, mọi người đều biết không có thuốc giải. Nhưng Tường thúc không
biết từ đâu mà biết một cách giải quyết, nhưng trong đó có hai vị thuốc
khó tìm. Một cái là thảo dược mà Bắc quốc tôn sùng là bảo vật trấn quốc, một cái là Sinh Mệnh Chi Hoa đến nay chưa ai tìm được.
Như vậy nếu muốn có thuốc giải, nhất định phải có hai loại này. Mà bây giờ, một cái thì không biết ở đâu. Nhưng lại biết được một cái khác. Chỉ là, Bắc quốc sao lại có thể nhường cho bảo vật trấn quốc vô điều kiện được.
Thế lực của Sở Hiên có thể làm được!
Chỉ là, bây giờ Sở Hiên không rảnh để chú ý đến việc này. Hơn nữa, hắn
không những trúng kịch độc, cả ngày ở thống khổ. Hắn còn phải đối phó
với thế lực của Bồng Lai đảo. Như vậy, nàng có nên nhắc nhở hắn hay
không?
Nói, nếu cuối cùng không có thuốc giải, làm hắn có hy vọng. Đến cuối cùng, lại bị đả kích hơn nữa.
Như vậy, nàng phải nhờ vào chính nàng.
Nàng biết Sở Hiên đối với nàng rất đặc biệt. Nhưng sự đặc biệt rốt cuộc có
bao nhiêu đặc biệt, tình cảm này rốt cuộc có quan trọng hay không? Tuy
rằng, hắn vì nàng đối đầu với thế lực của Bồng Lai đảo, nhưng là trong
lòng nàng rất rõ ràng, Sở Hiên cùng Bồng Lai đảo còn có thâm cừu đại
hận. Cho nên, nàng không thể xác định được tình cảm của hắn.
Về phần tình cảm của mình, nàng cũng không biết sâu đậm đến đây. Ở cạnh
hắn đã lâu, lại quên đi tình cảm của mình. Mà bây giờ, nàng cũng không
nghĩ nhiều như vậy, cứ thuận theo tự nhiên là tốt rồi. Nàng tin tưởng
mọi việc sẽ tốt, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng.
Nếu, đó là hy vọng, như vậy nàng nên vì hắn tranh thủ.
Lần này chia xa, không biết khi nào mới có thể gặp lại.
Đôi mắt của Sở Hiên cũng dần hóa thành trong trẻo nhưng lạnh lùng.
“Tối nay ta sẽ đi, ta muốn tìm thuốc giải cho ta, hẹn gặp lại.”
Thanh âm thản nhiên của Sở Hiên truyền đến, trầm thấp mà dễ nghe.
“Vậy sao? Như vậy thì tốt rồi, ngươi nhất định sẽ sống đến trăm tuổi. Còn nữa, chúc ngươi sớm khôi phục khỏe mạnh, sớm báo thù.”
Thanh âm Vân Mộng thanh thúy, mang theo một tia mềm mại, nghe qua cũng như
bình thường, làm cho người ta không tự giác sinh ra hảo cảm.
Sống đến trăm tuổi sao?
Hắn không nghĩ vậy!
Lúc này, hắn thậm chí cảm thấy rất đau, thâm cừu đại hận, lúc này cũng có
vẻ rất là xa xôi. Từng đau xót thấu xương. Lúc này ở trước mặt nàng thì
chuyện đó cũng là bình thường.
Giờ phút này, hắn phát hiện, tuy không ở lâu với nàng. Nhưng cuộc sống như thế vẫn được coi là toàn bộ sinh mệnh của hắn.
Lúc hắn chỉ nàng luyện kiếm, cùng nàng ngồi tiên hạc, cùng nàng náo loạn thoải mái.
Từng rung động khi mới gặp nàng, rất nhiều kỉ niệm, rất nhiều….
Thì ra, bọn họ đã trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng cũng đủ chiếm lấy cả thể xác và tinh thần hắn.
Trong đầu hắn, mỗi biểu tình của nàng, mỗi cái nhíu mày, giờ phút này như đang ùa về vây lấy hắn.
Đột nhiên, trong lòng dâng lên một cỗ hò hét, muốn giữ nàng lại, cho dù là tan xương nát thịt, cũng là một loại hạnh phúc.
“Vũ nhi, chúng ta, chúng ta,...”
Sở Hiên nói đến đây, cũng không phát ra thêm chữ nào nữa.
Hắn nghĩ mình đã đủ quyết đoán, nhưng bây giờ lại phát hiện mình không đủ thanh tỉnh, thầm nghĩ giữ nàng lại.
Nhưng khi mở miệng, phát hiện mình không đủ dũng cảm, không dám mở miệng, sợ nàng cự tuyệt, càng sợ nàng làm hắn thương tổn.
Tuy nói ra được nửa câu. Hắn không dám ngẩng đầu nhìn biểu tình cùng ánh mắt của nàng, chỉ lẳng lặng đợi câu trả lời của nàng.