Thiên Tài Khí Phi

Chương 122 : Vào nhầm bụi hoa

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Bắc quốc do Bắc

hoàng Bắc Ngạo Thế xây dựng, hơn hai mươi năm trước thiên hạ chỉ có sáu

quốc gia, là quân, sở, hạo, đông, tây, nam, không có Bắc quốc. Bắc Ngạo

Thế dựa vào năng lực của mình thành lập Bắc quốc ở nơi hoang dã.



Vừa thành lập Bắc quốc rất khó khăn, may mà Bắc Ngạo Thế có tài. Hắn mang

theo thần dân, dùng trí tuệ và sự gan dạ sáng suốt làm cho Bắc quốc mạnh lên. Tiếp theo lại không ngừng mở rộng, dần dần Bắc quốc càng hưng

thịnh.



Khi thi đấu tại lục quốc biểu hiện ra khí thế, bởi vậy được phá lệ làm một quốc gia.



Bắc Ngạo Thế năm đó thành lập Bắc quốc hơn nữa làm cho Bắc quốc thuận lợi

phát triển, cuối cùng lại trở thành một đại quốc gia. Khoảng thời gian

đó, có năm người đi theo hắn không thể không kể công. Mà Bắc Ngạo Thế là người trọng tình trọng nghĩa, nên lúc thành lập, hắn phong năm người đó thành vương gia, hơn nữa còn có cơ hội thừa kế vương vị.



Năm người như năm ngũ hành khác nhau là kim, mộc, thủy, hỏa, thổ. Năm người này cũng vốn là người sống ở nơi hoang sơ. Cho nên khi gặp tai họa thì

cũng sẽ bị diệt tộc như chơi. Mà có một năm bị hạn hán nặng, năm gia tộc cũng phải đối mặt với tình trạng diệt tộc và bạo loạn. Năm gia tộc cũng xảy ra nhiều mâu thuẫn. Ngay lúc hỗn loạn, Bắc Ngạo Thế xuất hiện, hắn

chỉ mang theo một phen kiếm, nhanh chóng trấn áp bạo loạn. Lại nghĩ cách chống nạn hạn hán. Năn gia tộc biết ơn sâu sắc Bắc Ngạo Thế, hơn nữa

thấy Bắc Ngạo Thế tài hoa và có năng lực, tin tưởng hắn có thể làm cho

mọi người được sống sung sướng, bởi vậy mọi người nhất trí đưa hắn lên

làm vua. Mà Bắc Ngạo Thế cũng không làm cho mọi người thất vọng, trong

vòng vài năm, thành lập Bắc quốc, cuộc sống phồn vinh.



Bắc Ngạo Thế có thể nói là anh hùng trong lòng dân chúng Bắc quốc, vị thần ở Bắc quốc!



Vân Y đứng trước một bức tượng, đầu khẽ nâng, người mặc xiêm y màu tím, tay phải cầm kiếm, ánh mắt cơ trí nhìn nam tử xa xa. Tai nghe giọng của một lão giả mặt mày hồng hào đang kể lịch sử của Bắc quốc và Bắc Ngạo Thế

vĩ đại.



“Bắc hoàng chính là vị thần của Bắc quốc, vô

luận là võ công hay buôn bán hoặc là chính trị, đều thông minh tuyệt

đỉnh, không ai bằng. Bắc hoàng......” Lão giả kia vẫn cố gắng giảng

giải, chưa có biểu hiện kết thúc, phỏng chừng phải chờ cho Vân Y bị cảm

động đến khóc rống lên mới hết được.



Vân Y nhìn pho tượng kia, trong lòng nghĩ pho tượng này được làm từ cái gì, vì sao nàng chưa từng biết chất liệu này?



Tốt xấu nàng cũng là cô gái hiện đại, nhưng sau khi vào Bắc quốc, nơi nơi

gặp đả kích. Nàng muốn tìm nơi bình thường để làm việc, có thể thám

thính một ít tin tức của Bắc quốc. Nhưng lại bị ghét bỏ, người ta ngại

hắn gầy yếu.



Nữ phẫn nam trang thì chắc chắn

không thể khỏe mạnh được. Nhưng cho dù không tìm được việc, nàng cũng

nhịn, nhưng vì sao khi nàng đi trên đường, những người nhìn nàng đều

mang bộ dáng đồng cảm hoặc mang thần sắc hèn mọn chứ? Nàng thật sự gầy

yếu vậy sao? Khi trở lại chỗ ở, đem việc này nói với Hồng Mai và Lục

Bình, Lục Bình cũng mang bộ dáng rốt cục ngươi đã biết. Cuối cùng, nàng

rốt cục tiếp nhận mình rất gầy so với ở đây. Nhưng, nàng chỉ nghĩ là do

khí hậu không hợp, không thừa nhận có nhân tố khác.



Lúc nàng nhàm chán đến cực điểm, muốn đánh gãy lời của ông lão, lại cảm

thấy bên cạnh im lặng. Nàng chậm rãi quay đầu, nhìn lão nhân mang vẻ mặt đau kịch liệt đứng đó.



Nhìn thấy bộ dáng đau thương

của lão, Vân Y cả kinh, nàng quan tâm hỏi: “Lão nhân gia, ngươi làm sao

vậy? Có phải không thoải mái a? Muốn ta đưa đi đại phu hay không?”



Vân Y mang vẻ mặt sốt ruột nhìn ông lão, đợi hắn trả lời, kết quả lão nhân

chậm rãi ngẩng đầu, sau đó nói một câu làm Vân Y cười ngất.



“Bắc hoàng anh hùng vô địch, nhưng ông trời không giúp ta, để Bắc hoàng ra

đi sớm. Ta ngày ngày bi thống a, hận không thể đi theo ngài a.”



Vân Y khóe miệng co rút liên tục......



Bắc Ngạo Thế, mất rồi sao? Thật sự không nhầm? Nhớ rõ khi thấy hắn ở Quỳnh

Hoa yến lúc đó hắn khoảng năm mươi hoặc là hơn năm mươi. Sao lại đi

nhanh vậy? Còn ngày ngày bi thống? Thật là ngày ngày bi thống sao? Sao

nàng lại không thấy? Rõ ràng vừa rồi còn mang bộ dáng hồng hào, còn hưng phấn dị thường, nước miếng bay tứ tung a! Bi thống chỗ nào a? Hơn nữa,

câu cuối còn nói, hận không thể đi cùng Bắc Ngạo Thế? Lúc ấy hắn tự tử

sao?



Nhìn tuổi của hắn, thật sự là quá cao rồi!



Lão nhân này rất buồn cười nha!



Vân Y thở dài nói: “Nói cũng đúng, Bắc hoàng tài cao ngút trời. Nhưng nếu

sự thật là như vậy, chúng ta càng nên sống tốt, sau đó đền đáp quốc gia, an ủi Bắc hoàng trên trời có linh thiêng a.”



Trong lòng Vân Y cảm thấy buồn cười cho mình, mình lại có thể nói ra được như vậy, thật không dễ dàng a.



Vừa nghe Vân Y nói, lão nhân kia lập tức nhìn nàng.



Ánh mắt kia rất khôn khéo như hồ ly thấy được con mồi, âm hiểm giả dối.



Nhìn thấy ánh mắt như vậy, thân thể Vân Y co rúm lại. Lão nhân này, có âm mưu, chắc chắn có âm mưu.



Lão nhân kia cũng phát hiện hành vi khác thường của mình, vì thế vội vàng

giả bộ mang bộ dáng hòa ái, từ ái nói:“Tiểu huynh đệ a, là như vậy, ta

thấy ngươi là người thành thật, cho nên biểu hiện ra sự chân thật trước

mặt người. Cho nên, tiểu huynh đệ đừng để trong lòng.”



Vừa thấy nụ cười chói lọi trên mặt lão nhận kia, Vân Y cảm thấy da đầu run

lên, không biết nói g. Thật sự là lão nhân kia không như người thường.

Còn thấy mình là người thành thật! Sao nàng lại không phát hiện mình có

phẩm chất tốt như vậy chứ? Đây là tính tình của hắn? Rất kinh ngạc nha?

Lại đừng để trong lòng nữa chứ!



Bất đắc dĩ, đây là ở Bắc quốc a, nhân ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a.
nói:“Ngươi nói cho ta nghe, cả ngày chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt, không làm chính sự?”



Vừa thấy mẫu thân tức giận, hơn nữa

lại bắt đầu răn dạy mình. Mộc Vũ nói:“Con cố gắng đọc sách, cũng có tập

võ, muốn tham gia thi khoa cử vào tháng sau. Mà ba tháng sau đấu võ

nghệ, con cũng có lòng tin, xin mẫu thân yên tâm.”



“Yên tâm, ta làm sao có thể yên tâm. Ta nói bao nhiêu lần rồi, trong khoảng

thời gian này ngươi nhịn một chút, ngươi có hiểu không?”



Nghe Mộc Vũ trả lời, thần sắc của Kim Tử không chỉ không dịu đi, ngược lại càng thêm khó coi.



Mộc Vũ bị mẫu thân mắng, lập tức im lặng đứng bên cạnh. Mộc Vũ là như vậy,

biết mẫu thân rất yêu thương hắn, ngoài miệng mắng, nhưng lòng không

vậy. Cho nên khi mẫu thân mắng lớn, hắn sẽ cúi đầu im lặng đứng bên

cạnh, như vậy một lát sau, mẫu thân tức giận xong sẽ thôi.



Quả nhiên một lát sau, Kim Tử nhìn thấy bộ dáng cúi đầu nhận sai của con,

nửa phần tức giận cũng tan biến. Nhất thời giọng điệu dịu đi nói:“Vũ

nhi, ta đã nói với ngươi, trong khoảng thời gian này ta và cậu ngươi

thương lượng muốn ngươi lấy tiểu nữ của Thổ gia gia, cho nên ngươi nên

ít lại một chút, sao ngươi lại không nghe?”



Mộc Vũ

nghe mẫu thân nói, sắc mặt lập tức bối rối, sốt ruột nói:“Mẫu thân, ta

không cần lấy nàng, nàng thật sự là rất điêu ngoa.”



Mộc Vũ trong lòng nghĩ nếu đem như vậy một cái giống cọp mẹ giống nhau nữ

tử thú trở về, kia hắn về sau còn như thế nào ngoạn? Cái kia thổ cũng

linh thật sự là rất bưu hãn, kia một thân công phu nhất làm cho người

ta sợ hãi, nếu rơi xuống tay nàng thượng, kia còn làm sao có đường sống?



Vừa thấy bộ dáng uất ức của con, Kim Tử cũng không tức giận nữa. Nàng cao

giọng:“Nữ tử như Thổ Cũng Linh như vậy mới tốt. Bắc quốc chúng ta thượng võ, nếu ra ngoài đại chiến, nữ tử cũng có thể ra chiến trường lập công. Mà Thổ Cũng Linh cũng có gia thế, một khi cưới nàng, ngày nào đó có thể làm cho nhà chúng ta nâng cao một bước. Hơn nữa nữ nhân càng bưu hãn,

khi thành thân, đến lúc đó sinh đứa nhỏ, sẽ trở nên vô cùng dịu ngoan.

Vũ nhi, ngươi nhìn đại bá Mộc Bách Nhiên đi, nay đã rất nổi bật. Ngay cả cậu là Nhiếp chính vương cũng áp không được hắn, chẳng lẽ ngươi muốn cả đời đều bị hắn dẫm nát dưới chân sao?”



Mộc Vũ vừa

nghe mẫu thân nói xong, sắc mặt lập tức không vui. Vì thế hắn cắn răng

nói:“Tốt, con sẽ chú ý, cũng sẽ lấy Thổ Củng Linh.”



Kim Tử nhìn thấy con như vậy thật là vừa lòng, vì thế mang tâm tình tốt cho hắn lui xuống.



Mà lúc này đại a đầu Hoa Sen luôn hầu hạ Kim Tử đang bưng ấm trà sau khi nghe Kim Tử nói, tay run run một chút.



Trong Toái Hoa các, Vân Y lười biếng nằm trên giường, có hứng thú nhìn một

đám nữ nhân đột nhiên vọt vào. Xem ra đều là thê thiếp của Mộc Vũ, đội

hình này thật sự khổng lồ a, ít nhất cũng có hơn hai mươi người. Hơn nữa nhìn nữ tử này, thật đúng là dạng gì cũng có. Có la lị hình, có ngự nữ

hình, có thanh thuần quyến rũ, có đầy đặn xinh đẹp, thật sự là cái gì

cần cũng có.



Những nữ nhân đó cũng đang dùng ánh mắt

đánh giá ba người Vân Y, các nàng ghen tị nhìn khuôn mặt tinh xảo xinh

đẹp của Vân Y. Tuy rằng nói Vân Y là nam tử, nhưng chỉ cần uy hiếp đến

vinh hoa phú quý của các nàng thì đều là địch nhân. Cho nên hôm nay vừa

bọn họ vừa nhận được tin tức liền lập tức chạy đến đây, thật sự là thiếu gia chưa từng làm chuyện này.



“Nhìn xem, đôi tỷ muội này có bộ dạng thật đúng là mê người a, ngay cả ta nhìn cũng ngừa ngáy. Khó trách thiếu gia nhịn không được, mới nhìn thấy liền lập tức cho

người nâng sính lễ tới cửa đón về.” Một nữ nhân diện mạo xinh đẹp dẫn

đầu nói, nói xong còn cầm khăn lụa che miệng ha ha nở nụ cười.



Có người mở đầu, phía dưới lập tức phụ họa.



“Thật đúng là a, cũng không biết là dạng người gì, có thể sinh ra ba huynh

muội như vậy, đều quyến rũ người khác. Tốt lắm, ba người đều vào Mộc

phủ, lúc này thật có thể nói là bay lên cây biến phượng hoàng.”



“Đúng vậy a, ngươi xem xem khuôn mặt kia. Còn đôi mắt thật quyến rũ!”



“Ai nha, Lệ phu nhân ngươi cũng nên cẩn thận, ba người này tuyệt sắc như vậy, cẩn thận địa vị của ngươi bị đoạt a.”



Trong đám người một người mặc xiêm y đỏ thẫm, nữ tử tản ra hơi thở đàng hoàng trong đám người không nói gì, mà là dùng đôi mắt kia nhìn kỹ Hồng Mai

cùng Lục Bình.



Hiển nhiên nữ tử này có vẻ biết tính toán, biết Vân Y là nam nhân, cho dù được sủng ái cũng không lên mặt được.



Một nam tử sẽ không tạo thành uy hiếp, mà đôi song sinh kia có sự hấp dẫn

a. Chỉ là Thiếu gia đối với đôi song sinh này cũng có cảm giác mới mẻ

thôi. Tuy rằng đôi song sinh này rất được, nhưng lẫn trong đám mỹ nữ ở

đây cũng không khá hơn mấy. Bởi vậy, thần sắc trong mắt nàng buông lỏng, trong lúc nhất thời cảm thấy bình tĩnh, muốn rời đi, lúc này cũng là

nghe một cơ thiếp bên cạnh nói:“Lệ phu nhân, chúng ta nên nhanh chóng

rời khỏi đây, bằng không thiếu gia trở lại sẽ không tốt lắm. Dù sao

thiếu gia có bộ dáng coi trọng ba người này.”



Vừa nói xong, hồng y nữ tử kia ánh mắt hơi nheo lại, rõ ràng đây là châm ngòi

ly gián. Nữ tử kia vừa thấy ánh mắt của nàng lập tức co rúm lại. Nhìn

nàng như thế, đề phòng của Lệ phu nhân tiêu tán, sau đó cảm thấy lời của nàng không phải không có lý. Gần nhất bởi vì muốn đám hỏi với Thổ gia,

bởi vậy thiếu gia không có dẫn người về. Như vậy hiện tại, ba người này

có gì đặc biệt, có lẽ thật sự sẽ ảnh hưởng đến địa vị của mình.



Lệ phu nhân đảo ánh mắt, nhìn nữ tử mặc xiêm y hồng nhạt, dung mạo xinh

đẹp. Nữ tử kia hiểu ý, lập tức đi đến trước mặt Hồng Mai cùng Lục Bình,

nâng cằm lên, đưa tay muốn cho Lục Bình một cái tát.



“Ba.”



“Chát.”