Thiên Tài Khí Phi

Chương 22 : Vu oan giá họa

Ngày đăng: 09:21 19/04/20


“Cái gì, người nào lại dám bịa đặt chuyện này, ta làm sao có thể cùng cái loại không học vấn không nghề nghiệp mà có tư tình với hắn chứ? Mẫu thân, người nhất định phải tin tưởng nữ nhi, nữ nhi là bị người ta hãm hại.” Vân Ngọc khóc lóc ngã vào lòng Lí Như, nàng thật sự khó mà tin được, vì sao chỉ mới một ngày trôi qua, mọi người trong thành đều nói nàng từ một trong ba đại mỹ nhân của Yến kinh lại trở thành dâm phụ không biết liêm sỉ. Ai là người ở sau lưng ám hại nàng, hơn nữa làm như vậy thì được gì. Vân Ngọc nghĩ không ra lí do.



Lí Như nghe lời nói của Vân Ngọc, khí huyết trong người muốn sôi lên.



“Ngươi không biết sao, chỉ nói một câu không biết là có thể cho qua sao? Ngươi nói bây giờ nên làm gì đây, chuyện của ngươi và Sở Minh cả huyện này đang bàn luận ầm lên kia kìa. Ngươi nói ta nghe xem bây giờ ngoại trừ hắn, còn có ai dám lấy ngươi. Ta đã nói rồi, bình thường ngươi phải học hỏi tỷ tỷ ngươi, không cần kiêu ngạo ương ngạnh như vậy. Hiện tại thì tốt rồi, cũng không biết ngươi đã đắc tội với ai, thế nhưng dùng một đòn này đã đem ngươi nhốt vào địa ngục, vĩnh viễn không gượng dậy nổi.”



Lí Như nói xong, còn chỉ chỉ vào cái trán ngốc nghếch của Vân Ngọc.



Vân Dung đang đứng một bên, giờ phút này cũng lâm vào suy nghĩ sâu xa, ai là người muốn ám hại muội muội đây. Hơn nữa thủ đoạn này lại rất cao minh, căn bản tra không ra lời đồn đãi là bắt nguồn từ đâu, chỉ trong một đêm toàn bộ Yến kinh đều biết, họ nói Vân Ngọc có tư tình với An vương. Hơn nữa An vương đối với chuyện này cũng không nói một lời cứ như chuyện này là thật vậy.



Nên làm thế nào cho phải đây, chẳng lẽ thật sự muội muội lại phải gả cho cái người biến thái đó. An vương này lại là người bại hoại, muội muội gả qua đó có thể nói là sẽ không có hạnh phúc. Hơn nữa An vương này còn không có quyền cao chức trọng, cả ngày chỉ biết nịnh hai đứa con của hoàng hậu là Dạ vương và thái tử. Nếu muội muội thật sự gả cho Sở Minh An, thực sự rất bất lợi cho nàng. Mặc dù Sở Minh An cũng là hoàng tử, mà nàng lại muốn gả cho Diễm vương, Diễm vương xưa nay lại cùng thái tử không hợp nhau. Cho nên, nàng tuyệt đối không thể để muội muội gả cho Sở Minh An, nàng nghĩ ra một biện pháp.



Cân nhắc một lúc, khóe mắt nhìn Lí Như đang muốn đánh Vân Ngọc, vội vàng tiến lên khuyên nhủ:“Mẫu thân, làm cái gì vậy, muội muội bị người ta hãm hại, hiện tại đã rất khó qua được cửa ải này. Chúng ta hiện tại phải làm gì chứ không phải trách cứ muội muội, như vậy thật vô bổ. Ngược lại, này còn có thể làm chính mình bị tổn hại thân thể. Chúng ta hiện tại nên nghĩ biện pháp làm như thế nào để vượt qua cửa ải khó khăn trước mắt.”



Vân Dung vừa nói, vừa dùng tay phải vỗ nhẹ vào sau lưng Lí Như, hy vọng Lí Như có thể tỉnh táo lại, tự hỏi kế tiếp nên làm như thế nào.



Nghe Vân Dung vừa nói như vậy, Lí Như cũng đã tỉnh táo lại, đúng vậy, nàng là mẫu thân của đứa nhỏ này, vừa rồi nàng cũng là nhất thời khó thở mới có thể động tay đánh Vân Ngọc, hiện tại đã bình tĩnh lại, nàng cảm thấy đau lòng không thôi.




Trong lòng nghĩ xong, lập tức cho quản gia chuẩn bị sính lễ, hắn chuẩn bị đi tướng phủ cầu hôn, nạp Vân Ngọc thành sườn phi. Vân Ngọc dù sao cũng là thứ nữ, vô luận nàng ở tướng phủ có bao nhiêu sủng ái, thứ nữ thân phận đều như vậy, cho nên hắn chỉ có thể cho nàng làm sườn phi.



Mà ba mẹ con Lí Như lúc này đang ở đại sảnh khóc lóc kể lể với Vân Mộ.



“Ngọc nhi, ngươi nói đều là sự thật sao, tất cả mọi chuyện đều là do Vũ nhi làm sao?” Vân Mộ khó có thể tin bèn hỏi lại.



“Phụ thân, chẳng lẽ người không tin Ngọc nhi sao, Ngọc nhi là người như thế nào chẳng lẽ người còn không biết sao? Con làm sao có thể làm ra cái chuyện đồi phong bại tục này chứ? Phụ thân, ngươi cũng không cần tin đại tỷ tỷ, đại tỷ tỷ hiện tại là khí phi, sợ không ai dám lấy, mới có thể làm ra chuyện này. Mà sự tình phát sinh sau đó, nàng sợ hãi bị phụ thân quở trách mới có thể như thế. Ngọc nhi không biết việc gì cả.......” Nói đến đây, đã muốn khóc không thành tiếng.



“Đúng vậy, lão gia, người không nên trách đại tiểu thư, nàng dù sao cũng là con vợ cả, Ngọc nhi chỉ là con thứ. Như vậy cũng tốt, hy sinh Ngọc nhi có thể bảo toàn cho con gái của chính thất, thiếp thân cũng không oán không trách.” Lí Như ở bên cạnh cũng châm ngòi thổi gió, nói xong cũng cầm khăn lụa khóc lóc.



Vân Mộ thấy tình hình này, Ngọc nhi khóc không thành tiếng, Như nhi cũng là thương tâm che mặt khóc, Dung nhi cũng vụng trộm lau nước mắt.



Vân Mộ rốt cuộc nhịn không được, hướng ra bên ngoài kêu to, “Người đâu, đem đứa con bất hiếu Vân Mộng Vũ giải lại đây.”



Nhìn thấy Vân Mộ như vậy, ba mẹ con Lí Như trong lòng không khỏi có chút vui mừng khi người khác gặp hoạ.