Thiên Tài Khí Phi

Chương 38 : Có một không hai

Ngày đăng: 09:22 19/04/20


Vân Mộng Vũ không muốn nói với nàng ta, nàng ta lại dám chọc ghẹo nàng.



Các nàng rốt cuộc muốn như thế nào?



Còn đợi chờ một kinh ngạc lớn hơn sao?



Chắc là trong lòng các nàng đang rất vui vẻ, muốn nhìn nàng xấu mặt như thế nào? Đây là năng lực của nữ tử cổ đại sao?



Vân Mộng Vũ ngẩng đầu nét mặt tươi cười như hoa: “Ngạc nhiên, quả thật sẽ có ngạc nhiên, nếu mọi người chờ mong như vậy, vậy thì ta sẽ không cất giấu tài năng nữa.” Sau đó nàng lấy bút hành văn liền mạch lưu loát lên giấy. Đem đề tài về Rượu biểu đạt thật sôi nổi.



Quân không thấy Hoàng Hà nước thiên đi lên, đổ đến hải không còn nữa hồi.



Quân không thấy cao đường gương sáng bi đầu bạc, hướng như tóc đen mộ thành tuyết.



Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan, đừng sử kim tôn đối không nguyệt.



Trời sinh ta tài tất có dùng, thiên kim tan hết còn phục đến.



Phanh dương tể ngưu thả làm vui, hội tu nhất ẩm ba trăm chén.



Sầm phu tử, đan khâu sinh, đem tiến rượu, chén đừng ngừng.



Cùng quân ca một khúc, thỉnh quân cho ta khuynh tai nghe.



Chung cổ soạn ngọc không đủ quý, chỉ mong dài túy không còn nữa tỉnh.



Xưa nay thánh hiền giai tịch mịch, duy có ẩm giả lưu kỳ danh.
Trong lòng nàng không khỏi cảm thấy khẩn trương, vẻ mặt kính trọng nói: “Thái Phó, đây là nói cái gì, tác phẩm này nếu người thích thì cứ cầm đi. Tiểu nữ từ lâu đã ngưỡng mộ thanh danh của Thái Phó, cái này xem như là tâm ý của tiểu nữ, hy vọng Thái Phó đại nhân đừng chê trách.”



Chê cười rồi, nàng lại không biết xấu hổ có thể làm Thái Phó trở thành như vậy. Người ta là Thái Phó mới là người hiểu biết văn chương chân chính, chứ không giống nàng lại đi tham khảo thơ của người khác.



Thái Phó nhìn thấy Vân Mộng Vũ có tri thức hiểu lễ nghĩa, trong lòng đối với nàng càng thêm tán thưởng. Nữ tử này cùng với lời đồn không giống nhau, ngược lại còn là nữ tử kinh tài tuyệt diễm. Tài cao lại không kiêu căng nóng nảy, vẻ mặt khiêm tốn ôn hòa.



Nhìn khí chất trên người nàng, như Thanh Liên yên tĩnh, khí chất lỗi lạc. Nữ tử như thế, tương lai nhất định bất phàm a.



Trận tỷ thí này ở Vân Mộng Vũ lại đứng nhất.



Vân Dung đạt được thứ hai, Phó Tâm Lan thứ ba.



Phần tỷ thí của buổi sáng đã xong, trước khi tỷ thí cho dù đánh chết các nàng, các nàng cũng không nghĩ đến kết quả sẽ như vậy.



Trận đấu buổi sáng chấm dứt, có một đám người bị loại, chỉ để lại một trăm người tiếp tục tỷ thí buổi chiều, người bị loại đi về trước, buổi tối có thể đến xem biểu diễn tài nghệ.



Ở trong phòng nhỏ ngủ một chút, Vân Mộng Vũ ngồi ở bên cạnh bàn thản nhiên uống trà, cực kỳ vui vẻ.



Lúc này, Trầm Nhã cùng Phó Tâm Lan cùng nhau đến rủ nàng đi tham gia tỷ thí cờ vào buổi chiều.



Trầm Nhã là vui vẻ nhất, đầu tiên là đem sự tích buổi sáng vĩ đại của Vân Mộng Vũ kể lại, trong lúc kể lại thì khoa chân múa tay, làm cho nàng cùng Tâm Lan ôm bụng cười mãi không thôi.



“Mộng Vũ tỷ, ta biết ngươi rất lợi hại. Thế nào, buổi chiều tỷ thí đấu cờ tỷ định giải bao nhiêu nước?” Trầm Nhã hưng phấn bắt đầu phán đoán.



Vân Mộng Vũ không nói gì, mà là nhìn các nàng cười một cách thần bí.