Thiên Tài Khí Phi

Chương 74 : Kết cục của Lí Như (thượng)

Ngày đăng: 09:22 19/04/20


Edit: Sunny Út



Beta: Sally



Theo mệnh lệnh của Quách Bách Thành, một lúc sau có hai nữ tử đi vào. Nhìn thấy hai nữ tử này, trong nháy mắt mọi người đều im lặng, hô hấp không thông.



Lúc nhìn thấy hai nữ tử này, sắc mặt Lí Như trắng bệch.



Nữ tử kia, sẽ không là, sẽ không là……



Nàng không thể tin được, thật sự không thể tin được……



Làm sao có thể như thế, rốt cuộc là tại sao lại như thế?



Vì sao Vân Mộng Vũ không chết?



Hơn nữa Vân Mộng Vũ không chỉ không chết, hơn nữa bây giờ lại cùng với một nữ tử y hệt đứng nơi đó.



Nữ tử đang đứng kia giống Vân Mộng Vũ như đúc, trong lòng bà bây giờ rất sợ hãi. Đây là muốn vạch trần tất cả mọi chuyện, như vậy hôm nay bà cũng tiêu rồi.



Đóa hoa mai ở khóe mắt kia thật nổi bật, rất xinh đẹp, nhưng trong mắt của Lí Như nhìn thấy thì như có hàng ngàn hàng vạn mũi nhọn.



Lúc này trong lòng bàn tay của Lí Như ra rất nhiều mồ hôi, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn.



Lí Như cứ tưởng mình đang nằm mơ, tất cả mọi việc đều có vẻ không giống như thật. Nhìn thân ảnh thanh lệ đang đứng kia, lại giống Mộc Lâm đến tám phần. Nàng ta đã trở lại, đại nữ nhi của Mộc Lâm đã trở lại.



Như vậy nàng ta trở về báo thù sao? Báo thù chuyện năm đó sao? Sự tình đã qua nhiều năm như vậy, nếu không phải tối qua bà gặp ác mộng, có lẽ bà đã quên rồi.



Không nghĩ tới hôm nay, đứa trẻ bị bà đặt trước cửa thanh lâu, hôm nay lại có thể trở về. Hơn nữa lại đến đúng lúc này, cũng là lúc bà chật vật nhất.



Bà có cảm giác, tựa hồ nữ nhi này của Mộc Lâm trở về sẽ hủy diệt bà. Nhưng bà không cam lòng, thật sự không cam tâm. Bà khổ tâm bày mưu tính kế nhiều năm như vậy, sắp đến lúc thành công, lại thất bại trong gang tấc. Từ sau khi Vân Mộng Vũ trở về, tất cả đều không giống trước đây, bà không thể nắm trong tay mọi chuyện như trước.



Từ đó đến nay, bà liên tục bị nhục nhã. Cái loại cảm giác này giống như lúc bà mới vào Vân gia, cảm giác giống như Mộc Lâm đối xử với bà năm đó. Cao cao tại thượng như vậy, siêu việt như thế, mà bà vĩnh viễn chỉ có thể như một con trâu nhỏ, luôn chịu nhục trước mặt nàng ta.



Mà bây giờ nữ nhi của nàng ta đã trở lại.



Thế gian này thật sự có báo ứng sao?



Nhưng cho dù báo ứng thì sao chứ? Lí Như bà mười sáu năm trước đã nói, bà không sợ báo ứng.



Bà có thể hại chết Mộc Lâm, để mình có thể đi từng bước một đến vị trí ngày hôm nay, bà đã phải cố gắng rất nhiều, hiện tại làm sao có thể buông tha như vậy được.



Hơn nữa nếu buông tha, có lẽ cũng sẽ mất mạng. Bà tuyệt đối không thể buông tha, tuyệt đối không thể. Bà giương mắt, ánh mắt mang vẻ tàn nhẫn nhìn nữ tử áo trắng có đóa hoa mai trên khóe mắt kia.



Hôm nay không biết là vì nguyên nhân gì, Vân Mộng Vũ và A Mi đều mặc áo trắng. Hai dung nhan tuyệt sắc giống nhau như đúc, lúc này lại không nhìn ra thần sắc gì hết, chỉ có thể nhìn thấy mặt hai người đều lạnh như băng và đau đớn.



Vân Mộ lúc này cũng ngốc nghếch nhìn hai nữ tử kia, giống nhau như đúc, như vậy hai nàng là chị em sinh đôi.



Là song sinh sao?



Năm đó Lâm nhi mang song thai!



Nhưng vì sao hắn lại không biết một chút gì?



Trong mắt Vân Mộ có chút khó hiểu, ngay sau đó, hắn liếc mắt nhìn Lí Như. Năm đó lúc Lâm nhi trở dạ, Lí Như là người phụ trách. Nhưng sau khi hắn trở về, nàng ấy lại nói là do khó sanh mà chết, chỉ để lại một đứa nhỏ, chính là Vân Mộng Vũ bây giờ.



Nhưng xem ra, chuyện năm đó không hề đơn giản như vậy a.



Bị ánh mắt sắc bén của Vân Mộ nhìn qua, Lí Như run bắn cả người, nhưng ngay sau đó lại khôi phục bình thường. Biết thì thế nào chứ, Mộc Lâm chết chẳng lẽ Vân Mộ hắn không có trách nhiệm sao?



Nếu như không phải Vân Mộ hắn bỏ mặc Mộc Lâm, Lí Như nàng sao lại dám xuống tay với Mộc Lâm chứ? Vân Mộ, hắn luôn tỏ ra là mình yêu thê tử, kỳ thật trong lòng hắn chỉ yêu bản thân hắn mà thôi. Nếu không Mộc Lâm sẽ không gây gổ với hắn, bà cũng sẽ không có dịp thừa nước đục thả câu.



Nhưng bây giờ hắn lại nhìn bà như thế, hắn có tư cách gì để quản giáo bà. Lí Như ngó lơ, không thèm nhìn hắn. Hôm nay bà đã chán nản hắn rồi.



Bây giờ Vân Mộ cũng không phải là hữu tướng gì nữa rồi, chỉ là một chức quan tứ phẩm mà thôi, như vậy hắn dựa vào cái gì để bắt bà phải khúm núm trước mặt hắn.




Đáng tiếc lúc này Vân Mộng Vũ không biết suy nghĩ đó của hắn. Nếu không nàng sẽ lớn tiếng mắng: “Ngươi cho rằng ngươi là ai a, còn muốn nạp ta làm thiếp. Ngươi cho rằng mình là ai chứ, chỉ là một thứ hàng hóa bị người khác dùng qua đến nỗi rách nát mà thôi. Muốn nạp ta làm thiếp sao, không có cửa đâu, không đúng, ngay cả cửa sổ cũng không có nữa. Quả thực là không biết trời cao đất dày, ngươi còn không cút đi, bản cô nương còn chê ngươi bẩn nữa là.”



Quách Bách Thành lúc này nhìn thấy tình huống đã rõ ràng hơn, nên hắn lớn tiếng quát hỏi Lí Như: “Lí Như, ngươi có gì để nói nữa không?”



Lí Như nghe xong, trong mắt lóe lên tia ngoan độc, nàng sợ hãi ngẩng đầu lên, ủy khuất nói: “Thiếp thân cũng không biết nên làm gì mới tốt? Thiếp thân thật sự không biết Vũ nhi có suy nghĩ này? Thiếp thân không biết là người nào ác đức như vậy lại dùng mọi cách để li gián quan hệ giữa mẹ con thiếp? Hơn nữa đây cũng không có bằng chứng, chẳng lẽ thật sự cứ bắt thiếp thân nhận lấy nỗi oan này sao? Vũ nhi, ngươi thật sự nghĩ di nương là người như vậy sao? Xin thứ lỗi cho ta, nhưng mà ta vẫn đối đãi với ngươi như con đẻ của mình, thương yêu lo lắng. Chẳng lẽ thiếp thân chết đi, Vũ nhi mới có thể thoải mái sao? Nếu thật sự là như vậy, như vậy thiếp thân sẽ cho Vũ nhi vừa lòng?”



Dứt lời, Lí Như lao thẳng về phía cây trụ bên cạnh, không cho người khác có cơ hội ngăn cản.



Chỉ nghe thấy “bốp” một tiếng vang lên, sau đó lại nhìn thấy trán của Lí Như đổ máu, từ từ ngã xuống đất.



Cảnh này thật náo nhiệt a.



Vân Dung thấy thế, chạy nhanh lên phía trước, nâng người Lí Như lên, lớn tiếng kêu: “Mẫu thân…….”



Vân Dung nhẹ nhàng nâng người Lí Như lên, vẻ mặt bi thương, ngẩng đầu nhìn Vân Mộng Vũ, lớn tiếng lên án: “Đại tỷ tỷ, ngươi có ý gì. Mẫu thân ta nhiều năm qua đều đối xử với ngươi rất tận tình, đến cuối cùng, chẳng lẽ lại bị ngươi ép đến chết sao? Chẳng lẽ tâm địa của ngươi thật sự ác độc như vậy sao? Phải làm cho mẫu thân ta chết thì ngươi mới cam tâm sao?”



Lí Như bị thương hôn mê trên mặt đất, thanh âm của Vân Dung khổ sở, phẫn nộ trách cứ, không ngừng vang lên giữa công đường, có vẻ như cố tình nói to lên.



Nhìn thấy tình huống này, một số quan viên mang vẻ mặt giận dữ nhìn Vân Mộng Vũ, cứ như nàng là người không thể tha thứ. Thanh âm khe khẽ nói nhỏ không dứt bên tai.



“Trời ạ, chẳng lẽ Vân Mộng Vũ là người có tâm địa tàn nhẫn đến mức này sao? Nàng tài nghệ phi phàm, nhưng lại là người lòng dạ độc ác, thật sự rất tiếc.”



“Đúng vậy a, Lí Như lấy cái chết để chứng minh trong sạch, nhưng nàng lại thờ ơ như cũ, chẳng lẽ lòng của nàng làm bằng sắt đá sao?”



“Xem ra lời Lí Như nói đến tám chín phần là sự thật, như vậy Lí Như cũng là một người mẹ hiền, mà Vân Mộng Vũ lại là người con bất hiếu.”



Lúc này bọn họ đã quên nữ nhi của Lí Như cũng mang tội tày trời.



Nếu bọn họ biết nghĩ một chút, không cần nhìn tình huống trước mắt, như vậy bọn họ sẽ biết thôi, thử hỏi có một người con như Vân Ngọc vậy thì mẫu thân của nàng ta sẽ tốt đến mức nào?



Thật sự rất buồn cười!



Vân Mộng Vũ nhìn sắc mặt của những người xung quanh, ẩn sâu trong mắt nàng là sự chán ghét và khinh thường.



Lúc này có một ngọn lửa đang cháy ở trong lòng Vân Mộng Vũ.



Mới có như vậy mà đã kêu la thảm thiết rồi sao?



Vậy thì Thủy di nương của các nàng có được gọi là thảm hơn thế này không?



Thủy di nương, lần đầu nàng gặp bà ấy chỉ nghĩ đó là một bà vú nào đó mà thôi, nhìn qua có vẻ như bà ấy lớn hơn mẹ nàng khoảng vài tuổi nhưng lại là nha hoàn thân cận của mẹ nàng, không đến bốn mươi tuổi, nhưng tóc đã bạc trắng cả đầu.



Còn cánh tay bên trái đã mất thì chắc chắn có liên quan đến người phụ nữ ác độc kia.



Ngay cả những người làm việc cùng với Thủy di nương bà ta đều độc ác đuổi cùng giết tận.



Nữ tử tiều tụy ốm yếu kia, chỉ vì năm đó nàng biết được bí mật của Lí Như nên cánh tay trái mới không còn nữa. Thương tổn lớn như vậy, Thủy di nương vẫn kiên cường chống đỡ đến tận bây giờ.



Nếu so sánh với Thủy di nương, Lí Như bị như vậy thì có đáng gì đâu?



Nhưng bây giờ nàng lại bày ra một bộ dáng yếu đuối, bị oan uổng, khiến cho người ta ghê tởm.



Trong lòng nàng chán ghét đến cực điểm, ánh mắt lộ ra tia châm chọc, nhìn cảnh tượng được cho là bi kịch trước mắt, nàng lại muốn cười ra tiếng.



Cùng thanh âm cười khẽ của nàng, giọng nói của nàng cũng cất lên, không có chút tình cảm nào, chỉ bình thản xem như chuyện không liên quan đến nàng, nhưng mọi người ở đây nghe được cũng không biết nên nói sao cho phải.



“Đúng, lòng dạ ta ác độc. Đúng, ta thực tàn nhẫn. Nhưng có ai biết được sự thật như thế nào đâu. Khi ta đói, ta lén vào phòng bếp ăn vụng lại bị nha hoàn đánh đập, có ai lên tiếng giúp ta không? Vào mùa đông trời rét lạnh run người, ta chỉ biết trốn trong góc tường co ro lại, trên người chỉ có một mảnh vải mỏng dính, lúc đó các ngươi ở đâu? Thời thơ ấu của ta, không hề thoải mái, luôn bị sỉ nhục, vô tận tiếng chỉ trích. Lúc đó ta còn nhỏ như vậy, ta cũng rất bội phục ta làm sao lại có thể vượt qua được những ngày tháng đó.”



Nàng bình thản kể ra mọi chuyện cứ như đang nói về một ai đó chứ không phải nàng, rồi đột nhiên ngữ khí của nàng thay đổi, lời nói sắc bén, bắt đầu lên án.



“Mà ta và tỷ tỷ chia lìa nhiều năm như vậy, chẳng lẽ chuyện này chỉ cần Lí Như nói mấy câu mà có thể cho qua được sao? Hơn nữa, Lí Như ngươi nói tất cả mọi chuyện đều do Thủy Nhi làm, thật sự là làm người khác chê cười, bây giờ cũng không biết nàng ta đang ở đâu, sự tình có giống như lời ngươi nói hay không cũng không ai biết được? Ngươi có chứng cớ sao? Ta không chấp nhận cái kiểu nói suông đó.”



Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, trong lòng Lí Như cũng rất hận, Vân Mộng Vũ này sao lại khó đối phó như vậy chứ? Khiến cho nàng có chút lực bất tòng tâm, nhưng nàng cũng sẽ không dễ dàng nhận thua như vậy.