Thiên Tài Khí Phi

Chương 76 : Đuổi ra khỏi nhà

Ngày đăng: 09:22 19/04/20


Vân Mộng Vũ ngồi một mình trong phòng mang tâm trạng buồn bực.



Hôm nay bị làm sao vậy, Sở Hiên hôm nay cũng lạ, mà bây giờ tỷ tỷ cũng lạ.



Thật sự là kỳ quái…



Lúc Vân Mộng Vũ còn đang suy nghĩ, Lục Bình vào phòng, Hồng Mai cũng vào ngay sau đó. Tiểu nha đầu Lục Bình vừa vào phòng, hai mắt đảo tròn quanh phòng, sau khi tìm kiếm một lúc, chưa phát hiện người nàng muốn tìm, lập tức kinh hãi nói: “Nha, tiểu thư kia đâu? Sao lại đột nhiên biến mất như vậy? Chẳng lẽ vừa rồi là ảo giác? Nhất định là vậy rồi, nếu không làm sao có thể giống nhau như vậy chứ?”



Nghe được lời của nàng, Vân Mộng Vũ xấu hổ, nha đầu kia thật là càng ngày càng phóng đại mọi chuyện lên. Xem ra nàng phải xuống bếp nấu một ít thuốc bổ não cho nha đầu này……



Nàng bất đắc dĩ vẫy tay với Lục Bình, Lục Bình vừa thấy, mừng rỡ, còn nghĩ rằng tiểu thư có một bí mật lớn muốn nói với nàng?



Chẳng lẽ là về bí quyết tạo ra người sống?



Lục Bình lập tức vui tươi hớn hở chạy đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, cúi mình xuống, hai mắt như sao nói: “Tiểu thư, nói đi! Ta biết ngươi chắc chắn là có bí mật lớn muốn nói với ta. Ngươi yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu. Cho dù là tỷ tỷ, ta cũng sẽ không nói.”



Dứt lời, còn lấy tay đưa ngang cổ ý là cho dù là đao cái trên cổ ta cũng không nói. Nhưng lại tập trung tinh thần đợi Vân Mộng Vũ nói ra.



Nhìn đến tình huống này, Vân Mộng Vũ dở khóc dở cười.



Nha đầu kia, tuyệt đối là một kẻ dở hơi!



Hồng Mai đứng bên cạnh lúc này cũng không biết nói gì. Muội muội này sao lại không có cảm giác như vậy chứ.



Nhìn Lục Bình bày ra bộ dáng ta sẽ giữ bí mật tốt, nói cho ta biết, ngươi yên tâm, Vân Mộng Vũ phốc xích nở một nụ cười. Bàn tay mềm khẽ nâng lên, búng một cái vào trán của Lục Bình. Cười mắng: “A đầu Lục Bình nhà ngươi, ngươi muốn chọc ta cười chết sao?”



Nhìn thấy tiểu thư không chỉ không nói bí mật ra, mà còn búng nàng một cái, Lục Bình lập tức bất mãn nói: “Tiểu thư, là ngươi bảo ta lại đây, nói có bí mật muốn nói cho ta. Nhưng người ta tới đây, ngươi không chỉ không nói bí mật cho ta, còn búng ta…….” Nói xong, còn dùng ánh mắt lên án nhìn Vân Mộng Vũ.



Vừa thấy tư thế này, Vân Mộng Vũ bất đắc dĩ ngửa đầu nhìn trời, tuy rằng nhìn không tới trời, nhưng trước hết nhìn nóc nhà cũng được. Trong lòng nàng hò hét, Thượng Đế, mang nàng ta đi đi, bằng không, mang ta đi cũng được……



Cúi đầu xuống, Vân Mộng Vũ lập tức thay đổi bộ dáng nghiêm túc, nhìn Lục Bình nói: “Lục Bình, hiện tại có một nhiệm vụ bí mật muốn giao ngươi, ngươi có tin tưởng hoàn thành nó hay không?”



Nhìn thấy bộ dáng nghiêm túc của tiểu thư, Lục Bình rất hưng phấn, gật gật đầu. Nhìn thấy Lục Bình như vậy, Vân Mộng Vũ thật sự rất muốn cười, rất rất muốn cười. Nhưng nàng vẫn liều mạng chịu đựng.



Nàng làm bộ nói như thật: “Lục Bình a, trong viện chúng ta có một cây hoa Ngọc Lan, nhiệm vụ của ngươi chính là đi đếm xem trên đó có bao nhiêu lá cây. Chuyện này đối với ta rất quan trọng.” Vừa nghe đối với tiểu thư rất quan trọng, Lục Bình lập tức kiên định gật đầu, sau đó nhanh như chớp chạy ra ngoài, đi đếm lá cây……



Nhìn động tác của Lục Bình, Vân Mộng Vũ thiếu chút nữa muốn cười phun.



Nhìn thấy hành vi khôi hài của muội muội, trong mắt Hồng Mai cũng không dấu được ý cười.



Một lát sau, Vân Mộng Vũ điều tiết tốt tâm trạng của mình, liền bắt đầu phân phó Hồng Mai một chuyện.



Đột nhiên vừa nhớ ra, nàng dặn dò Hồng Mai một chút.



“Vừa rồi ngươi cũng nhìn thấy tỷ tỷ A Mi của ta. Chúng ta là chị em sinh đôi, từ nhỏ đã xa rời nhau do Lí Như gây ra. Sau này ta và tỷ tỷ đều ở đây. Hồng Mai ngươi phụ trách thông báo với mọi người trong phủ. Về sau xưng tỷ tỷ của ta là đại tiểu thư, xưng ta là nhị tiểu thư. Còn nữa, sau này những chuyện vặt vãnh trong phủ sẽ do ngươi và Lục Bình quản lý.”



“Vâng, Hồng Mai nhớ rõ.” Vân Mộng Vũ dứt lời, Hồng Mai lập tức xác nhận.



Nhìn thấy bộ dáng trầm tĩnh cẩn thận của Hồng Mai, Vân Mộng Vũ rất vừa lòng, lúc đang muốn nói chuyện của Linh Lung các, Kiếm Ngữ vọt vào phòng.



Nhìn thấy Kiếm Ngữ, Vân Mộng Vũ đã hiểu mọi việc.



Xem ra gia đình kia không muốn hợp tác a!



Hừ, thật là không biết xấu hổ, chút nữa ta sẽ cho các ngươi hối hận.



Kiếm Ngữ sau khi vào nhà, cúi đầu, không nói gì, hắn thật sự rất ngượng ngùng, chuyện nhỏ như vậy mà bọn họ cũng làm không xong.



Nhìn ra được vẻ khó xử của hắn, Vân Mộng Vũ mở miệng nói: “Kiếm Ngữ, có phải bọn họ không chuyển ra ngoài hay không a, đây là việc cũng khá phiền toái, các ngươi không cần để ở trong lòng. Đi, đưa ta đến xem, ta muốn nhìn xem bọn họ muốn làm cái gì?”



Dứt lời, Vân Mộng Vũ đứng dậy, Kiếm Ngữ dẫn đường ở phía trước, Hồng Mai cũng vội đi theo.



Vân Mộng Vũ nhìn thấy Hồng Mai, nghĩ nghĩ nói: “Hồng Mai, ngươi đi chuẩn bị tư liệu của Linh Lung các trong hai ngày nay cho ta, ta muốn xem lúc ta trở về.”



Hồng Mai nghe được, liền lên tiếng trả lời rồi lại đi chuẩn bị tư liệu. Bởi vì từ khi đem Thiên Binh các sáp nhập vào Linh Lung các, sau đó lại chỉnh sửa ổn định lại Linh Lung các. Hiện nay quy mô của Linh Lung các càng ngày càng mở rộng, năng lực thu thập tình báo cũng đã tăng lên rất nhiều.



Lúc đầu chuyện này là do Lục Bình phụ trách, nhưng sau khi quy mô đã lớn, nàng lại dùng Hồng Mai. Hồng Mai làm việc cẩn thận, trầm ổn, càng thích hợp phụ trách việc này.



Bên này Vân Mộng Vũ đi theo Kiếm Ngữ vào đến viện của lão thái thái, còn chưa vào được bên trong, ở bên ngoài có thể nghe được âm thanh gào khóc của lão thái thái.



Chỉ nghe thấy nàng vừa khóc vừa mắng: “Trời giết ta đi a, tại sao các ngươi lại đối xử với một bà lão đã cao tuổi như ta. Vân Mộng Vũ chết tiệt, không phải chỉ là một quận chúa thôi sao? Quận chúa là hay rồi sao? Lại còn dám đuổi ta đi, cho dù đuổi ta ra phủ, cũng không cho ta mang theo cái gì cả, nghĩ lại xem đây có phải là muốn chôn sống ta không? Nàng làm như vậy, không sợ có báo ứng sao? Quả thực là thiên lý khó dung a. Chẳng lẽ nàng…….”



“Chẳng lẽ cái gì? Chẳng lẽ ngươi nghĩ ta không có ở ngoài sao? Chẳng lẽ lão bà ngươi không sợ bị ta ném ra ngoài? Chẳng lẽ ngươi không biết là quận chúa không có gì hay trong mắt ngươi, bây giờ lại có thể tùy ý xử lí các ngươi sao?” Lúc lão thái thái chưa kịp mắng xong, Vân Mộng Vũ trực tiếp đánh gãy lời bà.



Lão thái thái đang nói đột nhiên bị người khác đánh gãy câu nói, bà định nói lại vài câu, nhưng khi nhìn thấy Vân Mộng Vũ đi vào, bà vội câm miệng lại.



Bây giờ không biết vì sao, vừa thấy Vân Mộng Vũ, trong lòng bà lại có cảm giác sợ hãi.



Vân Mộng Vũ đi vào phòng, nhìn thấy lão thái bà ngồi dưới đất khóc lóc om sòm, tóc tai quần áo đều rối loạn cả lên.



Vân Mộ lại mang vẻ mặt xám xịt đứng ở bên cửa sổ.



Trong tay Vân Dung cầm theo một tay nải, đứng một bên, yên lặng cúi đầu.



Đao Ngôn nhìn thấy Vân Mộng Vũ đi vào nên vội đi qua, đứng sau lưng nàng.



Bởi vì Vân Mộng Vũ đã vào phòng, lão thái thái cũng không dám làm gì xằng bậy, trong phòng nhất thời có vẻ im lặng. Đột nhiên một tiếng cười nhạo đánh vỡ sự im lặng trong phòng.



Nhìn cảnh tượng trước mắt, Vân Mộng Vũ nhịn không được cười nhạo ra tiếng, người nhà này thật là khôi hài. Bọn họ đúng là trò cười cho người khác.



Làm sao lại bi thương như vậy……



Một đám đều mang vẻ mặt thảm thiết tội nghiệp như vậy sao?



Nhìn thấy đủ làm cho nàng cảm thấy buồn cười.



“Lão thái bà, ngươi nói xem sao ngươi lại thành ra thế này a? Chỉ là đuổi các ngươi đi thôi, ngươi nói xem sao ngươi lại khóc?” Nhìn thấy bọn chúng như vậy, nàng đành phải mở miệng nói.



Nghe được câu hỏi của nàng, Vân Mộ và Vân Dung không có phản ứng, mà lão thái bà lại nhìn nàng một cái, há miệng thở dốc, nhưng cũng không dám nói gì.



Chỉ là trên tay lại ôm chặt cái hòm vào trong lòng.



Vừa thấy bộ dáng này của lão thái bà, trong lòng nàng biết những năm tháng qua lão thái bà này có tích trữ. Xem bộ dáng của bà ta, bên trong chắc chắn là có rất nhiều thứ tốt.
Vì vậy vấn đề này, làm cho người ta rất khó xử.



Nhưng là cuối cùng nàng vẫn phải trả lời, thật sự là bởi vì sự uy hiếp của lâu chủ nên nàng trước nay cũng chưa từng làm trái.



Vì thế nàng cân nhắc, trả lời: “Bẩm lâu chủ, A Mi bây giờ rất tốt, rất hạnh phúc. Nhưng lâu chủ cứ yên tâm, A Mi tuyệt đối sẽ không phản bội Đoạt Hồn lâu, nên nhiệm vụ đã giao, A Mi vẫn sẽ hoàn thành đúng hạn. A Mi đối với Đoạt Hồn lâu luôn trung thành và tận tâm, tuyệt đối không dám hai lòng.” Nói xong, hai gối A Mi quỳ xuống đất.



Nghe được A Mi trả lời, khóe miệng của Hàn Băng cũng cong lên.



Ý hắn không phải là hỏi như thế, nhưng nàng lại trả lời rất rõ ràng.



Thực sự là có một cảm giác không liên quan đến nhau.



Hắn thật muốn quay đầu hét lớn một tiếng: “Ta hỏi không phải ý là như vậy, ý ta là ngươi bây giờ đã có người thân, ngươi có hạnh phúc không? Nếu như ngươi hạnh phúc, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi ở lại bên cạnh ta, ngươi có thể ở lại Vân phủ, sống một cuộc sống bình thường qua ngày. Nếu không hạnh phúc, như vậy thì vẫn nên ở lại bên cạnh ta a.”



Hàn Băng nhắm mắt nhẫn nhịn, cuối cùng lại thở dài một hơi, ngữ khí trầm thấp nói: “Vậy là tốt rồi, nơi này không có việc gì, ngươi có thể lui xuống.”



Nghe Hàn Băng nói xong, A Mi liền lên tiếng trả lời cáo lui.



A Mi vừa đi vừa buồn bực, lâu chủ bị làm sao vậy.



Chẳng lẽ hắn gọi nàng đến đây, là muốn hỏi nàng có trung thành với hắn hay không?



Thật sự rất kỳ quái?



Lại một lần nữa, trong đầu lại nghĩ tới dung nhan của Sơ Thất ca ca.



Không biết khi Sơ Thất ca ca lớn lên sẽ như thế nào, có giống như Hàn Băng hay không. (Sally: Là một người đó tỷ)



Kỳ quái, tại sao nàng lại không tự giác đem Sơ Thất ca ca của nàng so sánh với Hàn Băng.



Nàng đem những suy nghĩ lộn xộn trong đầu vứt qua một bên, nhanh chóng đi về Đoạt Hồn lâu, nàng muốn thu dọn vài thứ, sau đó lại về phủ Quận chúa.



Cảm nhận được A Mi đã đi xa, Hàn Băng nhẹ nhàng xoay người lại, trong mắt tràn đầy sự bi thương và ảo não. Làm sao vậy, vì sao đột nhiên lại có cảm giác bi thương, bất lực, đột nhiên lại sợ hãi nàng sẽ rời xa hắn.



Không phải chỉ cần nàng hạnh phúc là tốt rồi sao?



Chỉ cần nàng hạnh phúc, hắn cũng sẽ hạnh phúc.



Nhưng bây giờ hắn lại sợ hãi khi mất đi nàng, sợ một ngày nào đó, trong lòng nàng hắn sẽ không có vị trí nào cả.



Nhưng, hắn biết làm thế nào đây?



Cho nàng biết hắn chính là Sơ Thất ca ca của nàng, như vậy nàng sẽ áy náy, sẽ cảm ơn hắn và ở lại bên cạnh hắn?



Nhưng vậy nàng có thoải mái không, có hạnh phúc không?



Nếu là như vậy, hắn nên làm như thế nào?



Hàn Băng cứ đứng đó như vậy, không động đậy cho đến khi trời sáng mới rời đi.



Sáng sớm ngày thứ hai, trong một căn nhà bỏ hoang, sáng sớm lão thái thái phát hiện không thấy Vân Dung, quá sợ hãi, lập tức gọi Vân Mộ. Vân Mộ biết được, trên mặt cũng không có thần sắc sốt ruột, ngược lại là mang biểu tình không rõ.



Lão thái thái thấy Vân Mộ như vậy, lập tức sốt ruột nói: “Mộ nhi, tại sao ngươi không hề sốt ruột? Bây giờ chúng ta chỉ còn Dung nhi mà thôi a.”



Nhìn mẫu thân như thế, Vân Mộ không thể không giải thích: “Mẫu thân, ngươi không nên gấp gáp, Dung nhi chỉ ra ngoài tìm nơi cho chúng ta ở, rất nhanh sẽ trở về thôi.”



Nghe Vân Mộ nói xong, lão thái thái bán tín bán nghi.



Tìm nơi ở, Dung nhi có thể đi đâu để tìm được nơi ở đây.



Nhưng nghĩ lại, bất kể nàng tìm ở đâu, chỉ cần có thể tìm được nơi ở là tốt rồi. Bà cũng không muốn ở lại nơi rách nát này.



Quả nhiên, không bao lâu, Vân Dung đã trở lại.



Vân Dung vừa vào cửa, lão thái thái lập tức phát hiện có chút không giống.



Vân Dung ngày hôm qua mặc y phục màu xanh, nhìn rất thanh tú. Nhưng sáng nay trở về, lại mặc một bộ y phục màu hồng.



Y phục kia rất trong suốt, Vân Dung bây giờ lại mang một hương vị quyến rũ.



Nhìn thấy vậy, trong lòng lão thái thái nhảy dựng lên, loại quần áo này, bình thường chỉ có một số tiểu thiếp ở trong nhà quan muốn lấy lòng chủ nhân nên mới mặc như vậy, bây giờ Dung nhi lại mặc như vậy. Trong đó chắc chắn là có ẩn tình.



Vân Mộ nhìn thấy như vậy trên mặt cũng có vẻ không ngoài dự đoán, ngược lại là có chút vui sướng, trong đáy mắt hiện lên một chút ánh sáng. (Sally: Có người cha như vậy cũng là mộ bi ai)



Dung nhi quả nhiên thông minh, biết lợi dụng thân thể của mình để đạt được mục đích. Vân Dung tiến vào nhà, ba người vẫn không nói chuyện, không lâu sau, Vân Mộ và lão thái thái đi theo Vân Dung.



Bên kia, trong An vương phủ.



Sở Minh An ngồi chơi cờ một mình.



Lúc hắn phiền chán, hắn thích chơi cờ một mình, chỉ có như vậy hắn mới có thể bình tĩnh lại.



Gần đây mọi chuyện của Yến kinh không nằm trong sự khống chế của hắn.



Bây giờ Vân Mộ đã thất thế, ảnh hưởng kế hoạch của hắn. Mà Diễm vương lại bị lấy đi lực lượng, như vậy nếu so sánh với Sở Thụy Phong, có khả năng sẽ bị Sở Thụy Phong gạt bỏ.



Sở Thụy Phong là người tài, chỉ cần cho hắn thời gian, hắn có thể làm cho Sở quốc nâng cao thêm một bậc, đây là chuyện hắn không mong muốn.



Vân Mộng Vũ!



Lại là nàng!



Lúc này hắn không thể không đưa nàng vào tầm ngắm.



Nàng quả thật là một nhân tố bất an, dễ dàng khiến cho vận mệnh của bàn cờ thay đổi.



Hắn tuyệt đối không cho phép như vậy, nhiều năm vất vả của hắn tuyệt đối không thể bị phá vỡ trên tay của một nữ nhân!



Vân Mộng Vũ, phải chết!



Ánh mắt tàn nhẫn của Sở Minh An hiện lên tia thị huyết. Tản mát ra một loại ánh sáng yêu dị.