Thiên Tài Khí Phi

Chương 83 : Trừng phạt đúng tội

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Edit: Sunny Út



Beta: Sally



Vân Dung rốt cục biết vì sao nàng đối với vị các chủ áo trắng này có cảm giác quen thuộc, vì các chủ áo trắng kia căn bản chính là Vân Mộng Vũ.



Đôi khi cảm giác của nữ nhân rất đúng, mà Vân Dung đối với người nàng hận trong lòng là Vân Mộng Vũ thì nàng càng mẫn cảm.



Khi đoán được thân phận của vị các chủ áo trắng kia, chính nàng cũng bị hoảng sợ, nhịn không được thốt ra tiếng.



Điều này sao có thể?



Phụ thân nói qua nam tử này là các chủ Thiên Binh các, tiếng tăm lừng lẫy của thất quốc, tuy mới ở tuổi còn thiếu niên nhưng năng lực phi phàm. Hơn nữa ngày hôm qua vừa mới giết Diễm vương và thế lực mà An vương giấu giếm.



Người như vậy là Vân Mộng Vũ sao?



Bất quá mỗi khi nghĩ đến Diễm vương Sở Diễm, trong lòng nàng vẫn có một tia đau lòng. Tuy rằng Sở Diễm đối đãi với nàng không tốt, có thể nói là giẫm lên tình cảm của nàng. Nhưng nàng vẫn không thể không thương hắn, dù sao tình cảm cũng đã lâu như vậy.



Khi biết được hắn tử trận, nàng cảm thấy trái tim đau một chút. Nhưng rất nhanh nàng liền khôi phục lại bình thường, như vậy cũng tốt, nàng có thể có sự bắt đầu mới, mà không phải vĩnh viễn sống trong cảnh bán mình nữa.



Khi Vân Dung nói ra ba chữ Vân Mộng Vũ, Vân Mộ đang đi tới liền cả kinh, quay đầu nhìn các chủ, chỉ nhìn thấy ánh mắt các chủ trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng ở nơi đó, ánh mắt không có biến hóa. Trong lòng Vân Mộ thầm mắng mình đa nghi, điều này làm sao có thể? Xú nha đầu Vân Mộng Vũ sao có thể là các chủ Thiên Binh các a, nếu vậy thì chẳng lẽ là thiên hạ đại loạn rồi sao?



Vì thế hắn phẫn nộ quay đầu trừng mắt nhìn Vân Dung, mà Vân Dung bị cái liếc mắt này phục hồi tinh thần lại. Nàng nháy mắt kích động nói: “Phụ thân, nàng là Vân Mộng Vũ a, ngươi không thể tin tưởng nàng a. Ngươi hãy tin ta, cảm giác của ta không sai, nàng thật là Vân Mộng Vũ.”



Nghe Vân Dung nói, trong mắt Vân Mộ lập tức hiện ra thần sắc bất mãn, nổi giận nói: “Câm miệng, nói bậy bạ gì đó. Các chủ làm sao có thể là Vân Mộng Vũ chứ, ngươi đã bị bệnh giống muội muội rồi sao, đầu ngươi có còn tỉnh táo hay không? Các chủ đối với cả nhà chúng ta tốt như thế, ngươi nên cảm kích trong lòng mới đúng, không được nói năng xằng bậy như thế.”



Bị Vân Mộ quát lớn như vậy, Vân Dung nhất thời cảm thấy sợ hãi. Chẳng lẽ cảm giác của nàng sai rồi sao, nhưng không đâu, cảm giác này mãnh liệt như vậy. Vì thế nàng chưa từ bỏ ý định, lại giương mắt nhìn về phía các chủ áo trắng, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt chế giễu của hắn.



Vân Dung chưa lý giải được ý nghĩa của ánh mắt kia, Vân Mộ đã đến gần.



Vân Mộ cầm viên thuốc trong tay, đưa tới trước mặt Vân Dung, ra lệnh: “Mau uống đi, không được phụ lòng tốt của các chủ.”



Vân Dung giương mắt nhìn viên thuốc trong tay Vân Mộ, cảm thấy thuốc này giống như thuốc mẫu thân dùng lúc trước, trong lòng càng lúc càng sợ hãi. Ánh mắt nàng bối rối, thân thể nhịn không được run rẩy nói: “Không, ta không uống. Đây là độc dược, đây chắc chắn là độc dược. Phụ thân, nàng là Vân Mộng Vũ, nàng thật là Vân Mộng Vũ. Phụ thân, ngươi không thể tin nàng a.” Vân Dung vừa nói vừa gắt gao túm góc áo của Vân Mộ, hai mắt rưng rưng, đau khổ nói.



Chỉ là lúc này Vân Mộ đang đắm chìm trong cảnh giàu sang phú quý do hắn vẽ ra, làm sao còn có thể lo lắng nhiều chuyện khác.



Vì thế hắn tiến lên từng bước, bắt nàng uống cho bằng được.



Vân Dung nhìn hắn như thế, trong lòng khẩn trương, nhịn không được chạy tới ôm lấy mẫu thân, bi thống nói: “Mẫu thân, ngươi tỉnh lại nhìn xem a. Người kia thật là Vân Mộng Vũ a, phụ thân đã bị mê hoặc. Hắn lại tin tưởng lời nói của Vân Mộng Vũ, muốn ép ta và tổ mẫu ăn độc dược a. Mẫu thân, ngươi mau tỉnh lại a, nếu không cả nhà chúng ta sẽ chết. Mẫu thân…….”



Lời nói của Vân Dung không ngừng vang lên, làm cho Vân Mộ vốn muốn đuổi theo chợt dừng lại một chút.



Chẳng lẽ là hắn sai rồi sao? Hắn lại nhịn không được quay đầu lại nhìn các chủ, chỉ thấy ánh mắt của các chủ thương hại nhìn Vân Dung, lạnh lùng nói: “Xem ra lệnh ái đã bị ảnh hưởng, bắt đầu có tình trạng bị điên. Vân tiên sinh, mau ép nàng uống đi, nếu không hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”



Vân Mộng Vũ dứt lời, Vân Mộ còn chưa kịp phản ứng, nhưng lão thái thái nghe câu hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi, trong lòng quýnh lên, liền vọt tới trước mặt Vân Mộ, bi thương nói: “Con trai ta a, ngươi cũng không thể chỉ cần nữ nhi mà không cần mẹ già như ta. Vừa rồi các chủ nói, nếu dùng trễ, hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng. Mau, mau đưa ta uống.”



Vân Mộ nhìn thấy lão thái thái như thế, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho tốt. Hắn chỉ có thể vô ý thức đưa viên thuốc cho mẫu thân.



Mà lão thái thái vừa thấy viên thuốc, nhất thời vui vẻ, đoạt lấy, cầm trên tay, muốn nuốt vào, lại nghe tiếng kinh hô của Vân Dung vang lên.



“Tổ mẫu, viên thuốc này không thể uống. Đó là độc dược a, độc dược a. Ngươi nhìn đi, ngươi nhìn tình trạng thảm hại của mẫu thân đi. Tổ mẫu, ngươi không thể tin tưởng nàng, nàng là Vân Mộng Vũ, nàng thật là Vân Mộng Vũ, nàng không có ý tốt a.”



Nghe Vân Dung nói, sắc mặt lão thái thái trầm xuống, cả giận nói: “Ngươi nói bậy cái gì chứ, ta thấy người không có ý tốt là ngươi đó. Các chủ người ta có ý tốt cho chúng ta viên thuốc an ủi, để tránh âm khí. Nhưng ngươi lại chống cự, không những không tiếp nhận ý tốt của các chủ, lại còn dám nói xấu các chủ. Vân Mộng Vũ gì chứ, tiện nhân Vân Mộng Vũ kia có thể so sánh với các chủ sao? Ta thấy ngươi đã trúng âm khí, mau uống thuốc vào đi, đừng để đến lúc đó liên lụy chúng ta.” Lão thái thái nói vừa xong, liền nuốt viên thuốc xuống.



Vân Mộng Vũ đứng bên cạnh, trong mắt hiện lên một đạo ánh sáng lạnh. Lão thái bà chết tiệt này, quả thực là muốn chết, chút nữa bà ta sẽ cảm thấy rất tốt nha.



Vân Mộ nghe mẫu thân nói xong, cảm thấy rất có đạo lý. Hắn cảm thấy hôm nay Dung nhi luôn có lí lẽ cao minh lại cố tình gây sự, ngược lại bình thường mẫu thân hay ngoan cố hôm nay lại thật hiểu lí lẽ.



Mà Vân Dung nhìn tổ mẫu uống viên thuốc kia, trong lòng cảm thấy nản chí.



Việc hôm nay, xem ra là do Vân Mộng Vũ sắp đặt, xem ra hôm nay nàng khó thoát khỏi vận mệnh bi thảm.



Nàng mang ánh mắt bi thương nhìn phụ thân, tay cầm độc dược, từng bước đi đến đây. Vân Mộ đi đến trước người Vân Dung, trong lòng cảm thấy Dung nhi nên biết lí lẽ một chút. Vừa rồi mẫu thân cũng ăn, không thấy có vấn đề gì. Cho nên hắn lại đưa viên thuốc đến trước mặt Vân Dung, nói: “Nuốt vào đi, Dung nhi, đừng làm phụ thân thất vọng.”




Đến sáng, binh mã của Sở Thụy Phong phát hiện thi thể Sở Minh An trong một ngôi miếu đổ nát ở ngoại ô, nhưng vì ngôi miếu đó đã cháy, cho nên phát hiện thi thể đã hoàn toàn thay đổi.



Sau đó, Sở Thụy Phong liền tuyên bố chuyện An vương đền tội.



Nhưng nàng vẫn cảm thấy trong đó có gì đó không ổn cho lắm, nhưng lại không rõ không ổn chỗ nào? Quên đi, có lẽ là do nàng nghĩ nhiều, hôm qua Sở Minh An đã bị trọng thương, căn bản trốn không xa.



Lẳng lặng để ý suy nghĩ trong đầu, trong lòng cảm thấy cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi vài ngày.



Hiện tại trong triều tạm thời sóng yên biển lặng, trong triều nay có Sở Thụy Phong tiến hành tẩy trừ, vài ngày tiếp theo chắc là không có chuyện gì.



Mấy ngày nay, trong Yến kinh tuy rằng sẽ có một chút rung chuyển, nhưng vẫn thái bình như trước. Chỉ là sự thái bình này sẽ không được bao lâu, Yến kinh nhanh chóng sẽ gợn sóng thêm lần nữa.



Sự tình bây giờ coi như là đã giải quyết được chút ít, Vân Mộ bọn họ cũng đã bị giải quyết, tiểu thiếp hay nữ nhi gì đó của hắn đều không còn liên quan gì đến nàng nữa, hiện tại trong phủ quận chúa chỉ còn lại sự ấm áp. Nàng có thể cùng tỷ tỷ yên ổn lẳng lặng ở đây, cùng nhau sống vui vẻ.



Mấy ngày kế tiếp, Vân Mộng Vũ chỉ im lặng thư giãn trong Tâm Mộng cư.



Mấy ngày nay, có khi nàng đọc tin tức, khi thì ngắm hoa, cùng tỷ tỷ nói chuyện phiếm. Tuy rằng từng ngày trôi qua rất bình thản, nhưng lại hạnh phúc vô cùng.



Mà hôm nay, Vân Mộng Vũ như thường lệ đang ngắm hoa, đột nhiên nhìn thấy Lục Bình từ xa chạy tới, vừa chạy vừa hưng phấn hét lớn:“Đến đây, tiểu thư đến đây. Đến đây…….”



Vừa nghe thanh âm này, Vân Mộng Vũ nhất thời cảm thấy đau đầu.



Đến đây? Tiểu thư đến đây?



Đây là cách gọi tiểu thư sao?



Nàng không phải đang ở đây sao? Đến đây là đến đâu?



Nàng mang vẻ mặt không hiểu nhìn Lục Bình chạy đến gần.



Lục Bình thở hổn hển chạy tới bên người Vân Mộng Vũ, vừa đến trước mặt lại thở gấp như sợ ai cướp mất lời nói của nàng.



Đợi đến khi thở đều, Lục Bình lập tức hưng phấn bắt đầu nói.



“Tiểu thư, ngươi biết không? Vừa nãy ta ở trên đường, phát hiện hai bên đường đều tự nhiên xếp hàng vào trong. Ta thấy kỳ lạ, chuyện gì đang xảy ra vậy? Bình thường chỉ có hoàng đế hoặc là đại tướng quân khải hoàn trở về thì mới có thể như vậy. Nhưng bây giờ lại không phải lúc đó, hơn nữa hoàng thượng cũng không có khả năng xuất hiện a. Cho nên nô tỳ liền đi thăm dò một chút, kết quả, tiểu thư, ngươi biết không? Hứa vương hôm nay vào kinh, lại có Du Nhiên quận chúa nga.”



Nghe đến Hứa vương cùng Du Nhiên quận chúa, lông mày Vân Mộng Vũ khẽ nhếch, trong mắt hiện lên ý cười không rõ.



Yến kinh mới im lặng vài ngày, nhanh như vậy đã tới rồi a.



Lục Bình nói xong, đột nhiên phát hiện tiểu thư giống như không nghe, lại trầm tư, nên bất mãn nói: “Tiểu thư, rốt cục ngươi có nghe ta nói hay không? Ta đang nói chuyện cùng người mà?”



“Có, có a, đương nhiên là có. Ngươi nói hôm nay Du Nhiên quận chúa vào kinh, đúng không?”



Nhìn bộ dáng bất mãn của Lục Bình, Vân Mộng Vũ vội vàng giải thích.



Nghe tiểu thư giải thích, tiểu nha đầu lập tức hớn hở, sau đó lại tiếp tục nói.



“Tiểu thư, nghe nói vị Du Nhiên quận chúa kia rất lợi hại. Không chỉ có cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, thi từ ca múa cũng biết qua. Bất quá, tiểu thư, ta biết nàng ta không lợi hại cho lắm.”



“Ngươi đã biết sao?” Nghe Lục Bình nói, Vân Mộng Vũ chọc cười nàng ta, chỉ tay vào trán của nàng.



Lục Bình không để ý chỉ biết ngây ngô cười, bất quá nàng lại nhanh chóng nghĩ ra một việc, lại mong chờ nói: “Tiểu thư, chúng ta cũng đi xem đi. Hơn nữa, tiểu thư gần đây cứ ở trong phủ cũng buồn chán. Chúng ta đi xem đi, nghe nói lần này Hứa vương hồi kinh, nghi thức rất long trọng a.”



Vừa nghe xong, ý cười trong mắt Vân Mộng Vũ càng sâu, thì ra nha đầu kia muốn đi xem Du Nhiên quận chúa a.



Vì thế, nàng giả bộ tự hỏi một hồi, mới nói: “Được rồi, chúng ta đi thôi.”



Lục Bình vừa nghe xong lại mừng rỡ, nhảy cẫng lên.



Nhìn thấy nàng như thế, trong lòng Vân Mộng Vũ cũng không thoải mái, sự tình lại bắt đầu phức tạp. Hứa vương hồi kinh, ý đồ không nhỏ a. Mà Du Nhiên quận chúa kia cũng không phải là nhân vật đơn giản a, nếu không làm sao có thể trong rất nhiều nữ nhân, Hứa vương lại mang theo nàng hồi kinh chứ?