Thiên Tài Khí Phi
Chương 89 : Ám lãng sinh mãnh liệt
Ngày đăng: 09:23 19/04/20
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Trong cung âm mưu trùng trùng điệp điệp. Nàng chỉ cẩn thận, đề phòng mọi lúc, mới có thể sống sót tại nơi thị phi này. Khi về tới phủ quận chúa, trời cũng đã khuya, người mệt mỏi, Vân Mộng Vũ sớm đi ngủ.
Sáng hôm sau, nàng lại mang vẻ tự tin, thong dong.
Ăn điểm tâm xong, nàng ngồi ở thư phòng nghe Hồng Mai bẩm báo.
Quỳnh Hoa yến càng ngày càng gần, trong Yến kinh cũng đã có nhiều sứ giả các nước đến. Hiện tại trong Yến kinh vô cùng náo nhiệt.
Thất quốc gặp nhau, nhân tài hội tụ.
Hơn nữa dạo này Hứa vương cũng có nhiều hoạt động, thế tử của Hứa vương có nhiệm vụ tiếp đãi các sứ thần thất quốc. Hoàng đế Sở Phách Thiên tuy rằng trong lòng không vui, nhưng lại không cự tuyệt, chỉ có thể cho thái tử Sở Thụy Phong và thế tử Hứa vương Hứa Hạo Nhiên cùng nhau nhận nhiệm vụ tiếp đãi các sứ thần của thất quốc.
Hôm qua Đông quốc thái tử Đông Thành Vũ đã tới Sở quốc, Thái tử được thế tử Hứa vương tiếp đón long trọng. Đến giữa trưa Hoàng đế Sở Phách Thiên tự mình mở tiệc trong cung hoan nghênh hắn.
Hôm nay Linh Lung các truyền tin tức đến, Hứa Hạo Nhiên mời Đông Thành Vũ đi Hồng Diễm lâu nghe nhạc.
Nghe tin tức này, trong lòng Vân Mộng Vũ đột nhiên nhớ ra nàng cũng lâu rồi chưa đến Hồng Diễm lâu. Lần này cũng thuận đường, cũng muốn xem thử Đông Thành Vũ có giống lời đồn là người tâm ngoan thủ lạt, quỷ kế chồng chất hay không?
Ban đêm, trong Hồng Diễm lâu đèn đuốc sáng trưng, giống như ban ngày.
Trong mắt Vân Mộng Vũ lóe ra tia sáng, trong mắt nổi lên lốc xoáy nhỏ, trong lúc nhất thời nhìn không ra thần sắc trong mắt nàng, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt sâu như hồ nước mà thôi.
Đột nhiên lốc xoáy nhỏ trong mắt tiêu tán, nàng đứng dậy lấy cung trên tường, xuyên thấu qua khe hở cửa sổ, bắn một mũi tên vào phòng đối diện.
Mũi tên đột nhiên lao ra, hơn nữa cực nhanh, làm cho người ta khó lòng phòng bị, nháy mắt bắn vào ngực của một Hắc y nhân. Đông Thành Vũ kinh ngạc quay đầu nhìn mũi tên kia, cũng nhìn thấy mũi tên đã cắm vào ngực của Hắc y nhân. Hắc y nhân ngã xuống, vừa vặn lộ ra thân ảnh Hứa Hạo Nhiên. Mà Hứa Hạo Nhiên lúc này lại muốn rút kiếm chém Hắc y nhân đó, trong khóe mắt chớp động thần sắc vừa lòng. Thần sắc đó lại vừa vặn lọt vào tầm mắt của Đông Thành Vũ, nhưng Đông Thành Vũ không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hắn giấu đi mũi nhọn trong mắt. Sau khi Hứa Hạo Nhiên đâm kiếm vào không khí, trong mắt mang vẻ nghi hoặc không hiểu, lại giương mắt nhìn thấy Đông thái tử mang vẻ mặt vừa lòng nhìn mình.
Nhìn ánh mắt này của Đông thái tử, Hứa Hạo Nhiên vì mũi tên này quấy rầy mà bất an trong lòng cũng tiêu tan, sắc mặt thả lỏng, đi đến cạnh Đông thái tử, lo lắng hỏi:“Vũ thái tử, ngươi không sao chứ?”
“Không có việc gì, lần này thật sự là ít nhiều nhờ Hứa thế tử hỗ trợ, nếu không bản cung cũng không biết làm sao.” Đông Thành Vũ mang ý cười trả lời.
“Không có gì, chỉ cần Vũ thái tử có hứng thú. Vũ thái tử, chớ nên vì những tên tặc tử này mà làm mất nhã hứng.” Hứa Hạo Nhiên mang vẻ mặt không sao cả, nói.
Đông Thành Vũ cúi đầu nhẹ nhàng cười: “Tất nhiên là sẽ không, tâm tình của bản thái tử rất tốt, tuyệt đối sẽ không vì chuyện không quan hệ này mà ảnh hưởng đến tâm tình.” Tuy rằng cười, nhưng ánh mắt cụp xuống lại lóe ra tia lạnh.
Vân Mộng Vũ đối diện nhìn động tác của người bên này, trong mắt thoáng hiện ra sắc thái nghiền ngẫm. Nhẹ nhàng thu cung về, khóe miệng khẽ cười.
Lúc này trong đại sảnh cũng là một mảnh hỗn loạn, tuy rằng vừa rồi Hắc y nhân đều là nhằm về phía lầu hai, nhưng người dưới lầu vẫn sợ hãi vạn phần, sợ sẽ hại đến bọn họ, nên đều muốn vội vàng chạy ra khỏi đây.
Nhưng bởi vì Hồng Diễm lâu hôm nay khách thật sự rất nhiều, cho nên khó tránh khỏi có chút chật chội. Từ trên lầu nhìn xuống, đại đường là một mảnh hỗn loạn, ồn ào không thôi.
Đông Thành Vũ thấy một màn như vậy, nhịn không được cười nhạo: “Người của Sở quốc đều sợ chết sao? Một đám người chỉ biết chạy trối chết? Lại loạn lên như vậy.”