Thiên Tài Khí Phi

Chương 95 : Quỳnh Hoa yến (trung ‘tt’)

Ngày đăng: 09:23 19/04/20


Edit: Sunny Út



Beta: Sally



Bắc quốc biểu diễn đã xong, bây giờ đến lược Tây quốc biểu diễn.



Tây quốc lên cũng là một nữ tử, nàng biểu diễn múa đơn. Nữ tử này cũng mặc thân lam y, chỉ là y phục của nàng có phần đậm hơn. Nữ tử này có tướng mạo và bộ dạng khá giống Hạo vương Tây Lâm Hạo, xem ra nữ tử này chắc là công chúa của Tây quốc. Lúc nữ tử này đi lên, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng. Đầu tiên nàng khẽ khom người như hành lễ, sau đó tay áo dài khẽ vung lên, bắt đầu múa. Nhạc cũng bắt đầu nổi lên. Làn điệu có vẻ mỗi lúc một tăng, nữ tử kia bắt đầu múa theo nhạc.



Mọi người phía dưới thấy như vậy, tuy rằng múa cũng rất tốt, nhưng nếu so với Bắc quốc thì lại thua một bậc.



Vài người xem tiết mục này, cũng mang vẻ mặt đáng tiếc.



“Công chúa Tây quốc múa quả thật rất đẹp, đáng tiếc là thiếu thứ gì đó.” Sở Phách Thiên cười mở miệng bình luận. Sở Phách Thiên lên tiếng, cảm thấy bây giờ là ở Sở quốc a, những người khác chỉ là khách, hắn phải xuất ra phong độ.



Cho nên, hắn mới nói vài câu, giống như nơi này là do hắn làm chủ. Kỳ thật nếu Quân Lãnh Mạc lên tiếng, phỏng chừng ngay cả phát biểu ý kiến hắn cũng không dám.



Sở Phách Thiên dứt lời, không ai thèm đáp lại. Dù sao công chúa của Tây quốc múa cũng rất đẹp, nhìn làm cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui. Mà lời nói này của Sở Phách Thiên lại có chút cuồng vọng, mọi người đều đang chờ xem ngày mai Sở quốc của hắn có thể biểu diễn ra cái gì đặc biệt kinh diễm, nếu không Sở quốc cũng chỉ biết khua môi múa mép mà thôi.



Không có người đáp lại, trong lòng Sở Phách Thiên không vui, muốn nói tiếp vài câu để giảm bớt sự xấu hổ. Ai ngờ đúng lúc này, âm nhạc đột nhiên biến đổi. Âm thanh nhẹ nhàng truyền đến. Đợi đến khi mọi người nhìn lên đài thì đã không còn ai trên đó.



Mọi người nhìn bốn phía tìm kiếm, đến khi nhìn thấy, trong mắt hiện lên tia kinh ngạc.



Chỉ thấy nàng thi triển kinh công và múa, tư thái tuyệt vời như tiên.



Mũi chân nàng nhẹ nhàng chạm vào đèn lồng trên mặt hồ, mượn lực nhảy, nhẹ nhàng đến giữa mặt hồ. Sau khi đến giữa hồ, nữ tử ở không trung nhẹ nhàng xoay vài vòng, sau đó chậm rãi hạ xuống đứng trên mặt hồ.



Vân Mộng Vũ thấy một màn như vậy, trong lòng cũng có cảm giác ngạc nhiên.



Nàng thật sự kinh ngạc sao nữ tử kia lại có thể đứng trên mặt hồ được?



Nàng quan sát cẩn thận ở mặt hồ, bởi vì khoảng cách xa nên nàng nhẹ nhàng nheo mắt lại. Cũng bởi vì nàng đã luyện nội công tâm pháp, ngũ quan của nàng cũng có cảm giác sâu sắc hơn. Nếu không ngày ấy ở chùa Hàn Sơn, cũng sẽ không dễ dàng cảm giác được có nguy hiểm, hơn nữa còn có thể nhanh chóng tiếng hành phán đoán.



Lúc này, nàng nheo mắt lại nhìn về phía mặt hồ, nhưng lại thấy không rõ lắm, chỉ có thể lờ mờ nhìn trong hồ tựa hồ có cái gì đó. Trong đầu nghĩ lại thì đã biết, trong hồ hẳn là có một số cọc gỗ có thể làm cho nàng ta mượn lực.



Nữ tử kia đứng ở giữa hồ một lát, âm nhạc càng ngày càng ôn nhu, nàng nhẹ nhàng múa, vũ đạo lúc này lại khác với trên đài cao. Vũ đạo bây giờ mềm mại lụa, nhìn giống như bích ba tiên tử nhẹ nhàng đi trên hồ. Nhẹ nhàng bay vọt, tay khẽ đưa lên, trên hồ lại có ánh đèn chiếu vào, lại có ánh sáng lấp lánh của hồ nước, cảm thấy tràn ngập tình thơ ý hoạ.



Điệu múa chấm dứt, sắc mặt của Sở Phách Thiên đen lại, nhìn điệu múa như vậy, nếu hắn còn lên tiếng, thì đó mới thật sự là tự tìm phiền phức.



Tây quốc biểu diễn xong, lúc này nên đến lượt Miền nam, tất nhiên màn biểu diễn của Miền Nam cũng sẽ không kém.



Đông Thành Vũ nhìn Nam Thiếu Dục, phát hiện hắn vẫn mang vẻ mặt đầy ý cười nhìn đài cao. Trong lòng Đông Thành Vũ hiểu rõ, Miền nam lần này chắc chắn cũng đã chuẩn bị kỹ càng. Vì thế hắn cũng dời ánh mắt về phía đài cao, chờ mong màn biểu diễn.
Lúc mọi người đều không kiên nhẫn, âm thanh của tiếng tiêu không còn vang lên bên tai nữa, mà là vang lên trong lòng của mỗi người. Tiếng tiêu cứ thẳng tắp xâm nhập trong lòng, như gió nhẹ ôn nhu thổi qua. Tiếp theo mọi người liền cảm giác mình đang ở trong một sơn cốc. Sơn cốc này có hoa có cỏ, có chim có ngư, có mây có dã thú.



Sơn cốc nở đầy các loại hoa, chim trên trời lượn cánh không ngừng, cá nhỏ trong nước tung tăng bơi lội, con hổ đang lăn lộn trên cỏ, có mấy con sói đang phơi nắng ở bên cạnh. Sói phơi nắng thư thái tru lên một tiếng, lập tức xung quanh tựa hồ có nhiều con sói khác đáp lại, cùng tru lên, âm thanh đến tận trời cao.



Ở bên tai, rõ ràng có thể nghe.



Có một số người nhanh chóng phục hồi tinh thần lại, phát hiện quả nhiên bên tai có tiếng sói kêu. Nhưng khi nhìn xung quanh lại không có, vẫn đang ở trong hoàng cung a. Nhưng lại phát hiện ra, thanh âm này giống như được truyền đến từ trong rừng cây ở ngoài thành.



Hết thanh âm của sói tru, đến hổ gầm, đủ các loại thanh âm cuối cùng là tiếng kêu của các loại động vật. Nhưng kỳ quái là thanh âm cuối cùng của chúng lại không hỗn loạn, giống như âm thanh của tiếng tiêu, từ âm thanh của muôn thú mà phối hợp với âm thanh tiếng tiêu, quả thực phi phàm.



Lúc này, cũng không còn ai dám nói gì nữa. Nữ tử này là người kỳ tài, loại âm nhạc này cả đời sẽ không nghe được lần thứ hai.



Âm thanh của muôn thú, lại có thể tập hợp lại thành một khúc nhạc, khúc nhạc này làm cho người ta cảm thấy như đang lạc vào cảnh giới kỳ lạ.



Mọi người lại ngẩng đầu nhìn nữ tử kia, mới phát hiện có điểm khác.



Sợi tóc của nàng khẽ bay, tựa hồ như cũng hiểu được loại âm nhạc này. Cây cối xung quanh cứ như có cảm ứng, gió thổi trên cây có cảm giác cũng tuân theo quy luật của khúc nhạc.



Nhìn cảnh tượng như vậy, mọi người rất kinh ngạc.



Vân Mộng Vũ cũng kinh ngạc vô cùng, lúc này nàng mới phát hiện, thế giới này quả nhiên là thật rộng lớn.



Âm nhạc là một phương thức tốt đẹp, nó có thể liên kết tất cả các sự vật. Vô luận là có sinh mệnh hay không có sinh mệnh. Mà hôm nay, nữ tử này biểu diễn đã làm cho Vân Mộng Vũ rất xúc động. Âm nhạc biểu hiện dưới rất nhiều hình thức, nhưng bản chất của nó thì vẫn giống nhau. Âm nhạc là thứ thuần túy nhất trên thế giới này, nếu ai có dụng tâm thì chắc chắn sẽ nắm bắt được nó.



Quỳnh Hoa yến đêm nay, lục quốc biểu hiện đều phi thường xuất sắc, làm cho tất cả mọi người ở đây đều rung động. Nhưng không thể nghi ngờ là Quân quốc biểu diễn cuối cùng lại làm chấn động lòng người.



Lục quốc biểu diễn chấm dứt, bây giờ chỉ mong chờ biểu hiện của Sở quốc vào đêm mai.



Tâm Sở Phách Thiên bây giờ thật sự rất lạnh, thiên hạ này thật sự là không đơn giản, loại nhân tài nào cũng có. Ngày mai, Sở quốc sẽ làm như thế nào đây?



Biểu tình của Hứa Du Nhiên tựa như không có biến hóa gì, từ đầu tới đuôi vẫn cứ cười yếu ớt nhìn mọi người biểu diễn trên đài cao. Nhưng trong lòng nàng lại không thể bình tĩnh như thế, không nghĩ ra người bên ngoài lại lợi hại như thế.



Xem ra nàng ở Bồng Lai đảo đã lâu, luôn tự đề cao năng lực của mình. Hứa Du Nhiên bỗng nhiên nhìn về phía Vân Mộng Vũ, chỉ nhìn thấy bộ dáng đăm chiêu của Vân Mộng Vũ. Trong lòng Hứa Du Nhiên không vui, mang ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. Vân Mộng Vũ cảm giác có người đang nhìn mình, nàng giương mắt nhìn lên, chỉ nhìn thấy Du Nhiên đang mỉm cười nhìn mình. Vân Mộng Vũ cũng đáp lại một nụ cười nhẹ nhàng.



Vân Mộng Vũ trở về nhà, cũng không nghĩ sẽ nói chuyện với Tây Lâm Hạo. Căn bản là tìm không được cơ hội, vì thế nàng đợi Quỳnh Hoa yến kết thúc, đến y quán tìm hắn thì có vẻ tốt hơn.



Vân Mộng Vũ quay về quận chúa phủ, sau khi vào phòng của mình thì vẫn ngơ ngác đứng trước cửa sổ.



Ngày mai, nàng thật sự không nắm chắc, nhìn thấy Quân quốc biểu diễn, nàng thật sự là khó có thể siêu việt hơn. Chẳng lẽ ngày mai nàng sẽ thất bại trước lục quốc sao?