Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 115 : Ta có thể hôn ngươi một cái không?

Ngày đăng: 14:36 19/04/20


Chương 15: Ta có thể hôn ngươi một cái không?

Editor: Dung Nhi

Bên trong một khách điếm tại Thấm Dương thành.



Vân Tiểu Mặc gục ở đầu giường, phồng má, cau mày.



Vẻ lo lắng bao phủ lên người bé, làm cho người ta nhìn thấy mà sinh lòng yêu thương. Kể từ khi chuyện phát sinh vào buổi chiều, cậu vẫn rầu rĩ không vui, đã mất đi vẻ ngây thơ chất phácngày thường.



“Tiểu Mặc, đang suy nghĩ cái gì thế?” Đông Phương Vân Tường ngồi bên bé, ân cần hỏi.



“Tường thúc thúc, cháu không phải là dã chủng có đúng hay không? Tại sao tất cả mọi người đều nói cháu là dã chủng?”



Trong lòng Đông Phương Vân Tường đau nhói, xoa xoa đầu vai của bé, rồi nói: “Tiểu Mặc, nhân sinh trên đời, quan trọng nhất chính là không thẹn với lương tâm. Chỉ cần cháu không thẹn với lương tâm, người khác nói gì, cháu không cần quan tâm.”



“Mẹ cháu một mình, sinh ra và nuôi nấng cháu là chuyện không dễ dàng gì. Cháu là nam tử hán rồi, hẳn phải biết đảm đương, bắt đầu từ bây giờ phải cố gắng đọc sách, tập võ, sau khi lớn lên trở thành nam nhi đội trời đạp đất, tới bảo hộ mẫu thân, biết không?”



Vân Tiểu Mặc có chút hiểu được, chớp con mắt thật to, gật đầu nói: “Vâng, cháu biết rồi.”



Vân Khê mới đi đến cửa phòng, vừa vặn nghe được những lời này, trong lòng đau xót, đáy mắt không khỏi có chút ẩm ướt. Nàng tự nhận mình là người lạnh lùng, rất ít khi động lòng, song cùng nhi tử sớm chiều ở chung đã năm năm, phần chân tình giữa hai mẹ con đã làm cho nàng say mê trong đó. Đứa nhỏ này tới quá đột ngột, làm nàng ứng phó không kịp, lúc đầu nàng còn không có cách tiếp nhận sự thật này, nhưng sau đó nàng thật sự đã dung nhập vào nhân vật mẫu thân này rồi.



“Vân nương tử, làm sao ngươi lại đứng ở chỗ này?” Vinh bá đột nhiên xuất hiện ở phía sau, Vân Khê quay đầu đi, không dấu vết lau đi nước mắt ở khóe mắt.



Nàng đẩy cửa bước vào, đi về phía giường: “Tiểu Mặc, không nên quấy rầy Đông Phương công tử, mau cùng mẹ trở về phòng đi.”



“Vâng, Tường thúc thúc, cháu đi đây.” Vân Tiểu Mặc ngoan ngoãn bò xuống giường.
Động tác nho nhỏ này rơi vào trong mắt Đông Phương Vân Tường, nguồn nhiệt phía bụng dưới càng thêm nồng đậm. Thật đáng chết, chẳng lẽ hắn thật là bị bệnh quá lâu, cho nên cơ thể cũng trở nên nhạy cảm rồi?



Vân Tiểu Mặc bất mãn đẩy bàn tay của Vinh bá đang che mắt bé, nháy mắt mấy cái, tò mò hỏi: “Mẫu thân, người tại sao lại muốn hôn Tường thúc thúc?”



Vân Khê vẻ mặt bình tĩnh, trả lời một cách đương nhiên: “Ta giúp hắn xem một chút, bệnh của hắn rốt cuộc nặng thế nào.”



Vô sỉ a! Nàng rõ ràng là nhân cơ hội đùa giỡn khinh bạc công tử, làm sao lại nói thành chẩn bệnh chứ?



Vinh bá một trận hối hận, là do hắn hộ chủ bất lực, làm cho người ta chiếm tiện nghi của công tử, hắn tội đáng chết vạn lần a!



“Vậy có nghiêm trọng không?” Vân Tiểu Mặc khờ dại hỏi.



Vân Khê gật gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Rất nghiêm trọng! Tốt nhất là đi tắm nước lạnh.” Nói đến câu cuối, tầm mắt của nàng hướng về phía dưới liếc nhìn, ánh mắt ý vị thâm trường, còn mang theo vài phần mùi vị ranh mãnh.



Đông Phương Vân Tường theo tầm mắt của nàng nhìn sang, nhất thời khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng, cũng không dám nhìn lại nàng, thật đáng chết! Hắn thế nhưng ở trước mặt nàng, thân thể nổi lên phản ứng, còn bị nàng một câu nói toạc ra, hắn sống hai mươi hai năm, còn chưa bao giờ quẫn bách như vậy.



Cho đến khi Vân Khê dẫn Tiểu Mặc rời đi, hắn vẫn còn trong cơn ảo não. Đưa tay xoa lên môi của mình, nơi này còn lưu lại nhàn nhạt dấu hôn, trái tim bình tĩnh như nước của hắn, lần đầu tiên dấy lên cơn sóng ngập trời, chẳng lẽ nhiều năm như vậy, hắn một mực chờ đợi người kia, chính là nàng sao? Bằng không…vì sao chỉ là một lần va chạm, lại làm cho hắn có cảm giác sét đánh đến vậy?



“Công tử? khụ khụ, khụ khụ!” Vinh bá cố gắng làm công tử tỉnh lại, nhưng không hề có tác dụng.



Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể để sát vào bên tai công tử nặng nề quát lên: “Nhị hoàng tử điện hạ?” Lúc này mới đem công tử đang thất thần kéo cho tỉnh lại.



Xong rồi, xem ra công tử thật sự luân hãm rồi…..