Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 14 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Rosie nhìn Gavin, than phiền:



- Em ngồi đây đã hơn hai mươi phút mà không nghe anh nói gì đến bộ phim, hay là nói cái gì về phim hết.



Buổi sáng lạnh nhưng có nắng, hai người ngồi trên hành lang rộng nhìn ra vườn nhà của anh ở Bel- Air, thưởng thức rượu vang trắng trước giờ ăn qua. Anh cười:



- Thì tôi bận nghe cô nói đấy. Từ khi cô đến, cô nói không ngớt. Tôi không thể nào nói nổi một tiếng để chen vào các điều cô nói, nào là về chuyện cô gặp Garry Marshall, nào là tin tức mới lạ giữa Nell và Kevin. Mà này, chuyện này nghe hấp dẫn nhất đấy.



Rosie nhất trí với anh, nàng nói tiếp:



- Câu chuyện thật em không ngờ đến.



- Tôi cũng thế. Thú thật với cô, tôi rất ngạc nhiên khi nghe chuyện này. Từ lâu tôi cứ nghĩ Nell vẫn còn xem Mikey là thần tượng, tôi đâu ngờ như thế này.



- Còn em, em cứ nghĩ Kevin còn thương yêu Sunny. Bởi thế em thấy cả hai chúng ta đều sai lầm cả, Rosie nói rồi bật cười.



- Chuyện có nghiêm túc không? - Gavin hỏi, anh trở người trên ghế, gác chéo hai chân lên nhau.



- Em không biết. Em có hỏi Nell như thế, cô ta... tránh né.



- Có lẽ hai người ấy tìm cách giữ kín chuyện này không cho chúng ta biết.



- Em cũng nghĩ thế, Gavin à. Em nghĩ họ không muốn chúng ta tò mò hay là thúc ép họ.



- Chắc họ không muốn. Ai mà muốn thế.



- Còn về bộ phim, anh Gavin này, em...



- Cô sẽ thích bộ phim đấy, và chắc cô muốn tạo mẫu áo quần cho bộ phim - anh cắt ngang lời nàng.



- Chuyện hiển nhiên phải không?



- Tôi nghĩ thế, người đẹp à. - anh đáp, cười xòa.



Đoạn anh đứng lên, đi qua hành lang rộng đến đứng dựa vào lan can, quay mặt nhìn nàng. - Phim về một vĩ nhân, anh nói rồi dừng lại.



- Về ai thế? - Rosie thốt lên - Anh rất say mê các vĩ nhân, những vĩ nhân trong lịch sử. Em đoán chắc là một nhân vật trong lịch sử chứ gì?



- Tất nhiên rồi. Có lẽ bây giờ không có ai vĩ đại đáng cho ta nói đến... có thể có Gorbachev, nhưng chúng ta phải đợi cho các cơn sóng gió qua đi đã, đợi cho tình hình ổn định đi đã mới biết được. Nhưng như cô đã biết, theo tôi thì Winston Churchill quả là một vĩ nhân của thế kỷ này. Ông ta kề vai sát cánh với các nhân vật vĩ đại trong lịch sử, và...



Nàng ngắt ngang lời anh:



- Anh muốn nói bộ phim mới của anh sẽ nói về Winston Churchill à?



Gavin lắc đầu.



- Bộ phim sẽ đóng về một nhân vật trước thời Churchill nhiều, một nhân vật đã được hơn hai trăm ngàn cuốn sách viết về ông ta, và là nhân vật nổi bật nhất trong lịch sử vào thời ông ta.



- Ai thế?



- Napoléon.




Gavin nói tiếp:



- Tôi sẽ khởi quay bộ phim mới vào tháng hai hay tháng ba.



- Ngon nhỉ.



- Ồ, Louise, dẹp đi có được không?



Chị bước đến gần cái bàn làm việc dài, đưa mắt nhìn những cuốn sách chất đống trên đó.



- Napoléon! Lạy Chúa lòng lành, đáng ra tôi phải biết có ngày ông đóng phim về ông này mới phải. Lại một người nhỏ con với tư tưởng vĩ đại - chị nói, giọng mỉa mai, cặp mắt xanh như dao trên khuôn mặt trắng bệch.



Gavin chọn phương pháp giả vờ không để ý đến lời lẽ châm biếm của vợ, anh nói:



- Tôi sắp khỏi làm vướng cô rồi, vì tôi sẽ sang làm việc bên Pháp sáu tháng sắp đến hay khoảng ấy.



- Nhiều thế à? - Chị la lên. - Tôi đoán chắc thế nào anh cũng sẽ chấm dứt ở bên ấy.



- Cô nói thế là thế nào?



- Nàng Rosalind quí báu của anh ở và làm việc bên Pháp, anh không chịu được cảnh xa cách với nàng ta phải không?



- Ô này, dẹp chuyện ấy đi, anh la lên. - Sự ghen tuông bẩm sinh của cô luôn luôn làm mờ trí xét đoán của cô. Vì thế mà cuộc hôn nhân của chúng ta đã hỏng.



- Ha! Đừng gieo tiếng xấu cho tôi, Gavin Ambrose. Tôi không làm gì hại đến cuộc hôn nhân của chúng ta cả. Anh mới phá hoại. Anh với bọn đàn bà của anh!



Gavin biết nếu anh không cắt đề tài nói chuyện đặc biệt này, thì thế nào hai người cũng đi đến chỗ cãi vã nhau kịch liệt mà thôi, cho nên anh phải chấm dứt ngay. Anh nói:



- Thôi, Louise, chúng ta dừng lại đây. Dừng ngay lập tức. Tôi đang làm việc, tôi phải làm xong truyện phim này cho đúng hạn. Mà cô còn phải thu xếp chuyến bay. Xin chúc cô vui vẻ ở Washington, và cho tôi gửi lời thăm Allan.



Louise hơi giật mình.



- Tôi không đi Washington để thăm Allan. Tôi đi thăm gia đình Mercier, đi ăn sinh nhật của Alicia. Họ mở tiệc mừng, và tôi ở lại với họ.



Quỷ tha ma bắt cô đi, đừng nói chuyện không đi thăm Allan Turner, anh nghĩ, nhưng anh vẫn nói:



- Vậy thì chuyển lời của tôi đến gia đình Mercier. Chúc cô vui vẻ. Tôi chắc sẽ gặp cô trước khi đi Luân Đôn.



- Tôi chắc thế. - Chị nói lẩm bẩm rồi quay gót bước ra ngoài, vẻ hống hách, đưa tay đóng sầm cửa lại.



Gavin nhìn đăm đăm vào cánh cửa một hồi, rồi nhìn xuống tập truyện phim. Đây là bản thảo cuối cùng, nhưng rất hoàn hảo, xem như có thể đem ra đóng được rồi.



Chỉ cần thay đổi một ít thôi, anh nghĩ, và đưa tay lấy bút chì.



Một lát sau, Gavin nhận thấy anh không thể tập trung được. Nhũng lời nói của Louise cứ vang mãi trong óc anh. Cô ta đã ám chỉ - không, cô ta đã nói thẳng - rằng anh muốn làm việc ở Pháp vì Rosie đang sống ở đấy. Và chuyện này không đúng sự thật.



Hay là đúng đấy?



Anh ngồi suy nghĩ về chuyện này một hồi lâu, quên mất truyện phim.