Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford
Chương 3 :
Ngày đăng: 20:37 21/04/20
Khoảng ba trăm người được mời đến dự buổi tiệc liên hoan mừng bộ phim hoàn tất, và theo Rosie thì, nàng đang đứng ở ngưỡng cửa nhìn vào, có vẻ hầu như mọi người đã đến đông đủ rồi.
Toàn bộ nhân viên đã có mặt cùng với các diễn viên có vai trong bộ phim, một số người điều hành hãng phim, có một vài người không phải nhân viên của hãng, những người vợ hay chồng của các nhân vật chủ chốt trong hãng, hay là những người thân cận nhất và thân thiết nhất của hãng, rồi những người được hãng mời đến vì lịch sự nữa.
Tất cả đều rượu cầm tay, chuyện trò vui vẻ, đứng chen chúc nhau trong phim trường Shepperton bề thế, nơi đây nguyên là phòng đại sảnh của lâu đài Middleham đã được tái thiết lại.
Rosie bước vào nhập với đám đông, nàng thấy phim trường khác với cảnh cách đây vài giờ một chút, khi bộ phim mới hoàn tất. Những bàn ghế lớn kiểu thời trung cổ đã được dẹp đi, và một nhóm nhạc sĩ chơi nhạc Jazz đang chơi những bản nhạc nổi tiếng trong một góc phòng. Những người cung cấp thức ăn đã kê những chiếc bàn dài quanh phim trường, bàn được trải khăn màu trắng hồ cứng, trên bàn dọn nhiều thức ăn: cá hồi xông khói Ailen, gà quay, đùi cừu, thịt bò thăn và đủ loại rau trái, phó mát đủ thứ, còn đồ tráng miệng thì ngoài bánh ga tô và bánh sô- cô- la bọc kem thơm của Pháp, cũng có trái cây và bánh xốp của Anh.
Hai chiếc bàn giống nhau được kê làm quầy rượu, khá nhiều người chầu chực ở đây để rót rượu, hàng chục nam nữ bồi bàn bưng khay thức uống và rượu khai vị đi quanh khắp phòng.
Một anh bồi bàn đi qua nàng, Rosie lấy trên khay một ly sâm banh, cám ơn anh ta rồi đi qua đám đông để tìm bà Aida và hai người phụ tá của nàng là Fanny và Val.
Lát sau, nàng thấy người sản xuất phim đang đứng nói chuyện với vài nhân vật quan trọng của hãng, và khi Aida trông thấy nàng đến gần, bà xin lỗi và vội vã đến gặp nàng.
Sau khi đã chào hỏi nhau, Rosie reo lên:
- Tiệc liên hoan được đấy chứ. Xin chúc mừng!
- Ồ, tôi chẳng làm gì hết, bà chủ phản ứng nhanh, chỉ có việc nhấc điện thoại gọi những người cung cấp thức ăn đến, đặt họ làm tất cả.
Rosie cười xòa với bà.
- Tất nhiên là bà đã làm rồi đấy. Bà tổ chức buổi tiệc này, bà đừng quá khiêm nhường. Tiện thể xin hỏi bà, bà còn định làm trò gì nữa?
Aida nhìn nàng, ánh mắt ngạc nhiên, bà ta hỏi lại:
- Cô muốn nói gì đấy?
- Tuần trước, khi ăn trưa, bà đã nói với tôi là bà đang tính bày ra một trò gì đặc biệt, một trò "thích đáng", để ăn mừng Đêm Lửa Trại khi bộ phim hoàn tất.
Vừa khi ấy, Fanny tới bên hai người, có cả Val đi theo sau, cô ta nói nhỏ:
- Phải chăng đốt hình nộm của Margaret Ellsworth?
- Tầm bậy, nói tầm bậy! - Rosie trách, nhưng giọng nàng dịu dàng và ánh mắt lộ vẻ thích thú. Đoạn nàng nhìn bà chủ, nói tiếp: - Cái áo dài thời trung cổ ra sao rồi? Có phải bà bán cho Maggie không?
Aida lắc đầu:
- Không, tôi cho cô ấy. Thật tôi có thọ đến 100 tuổi, tôi cũng không hiểu nổi tại sao cô ta lại thích cái áo ấy.
- Có lẽ nên để cô ấy đóng vai nàng Macbeth, - Fanny nói. - Vai ấy thật lý tưởng cho cô ấy.
- Hay là đóng vai ma cà rồng - Val nói tiếp, mắt tròn xoe nhìn lên trần nhà làm ra vẻ khủng khiếp. - Cô ấy đóng vai ấy cũng tuyệt lắm.
- Rất cám ơn ba người - Rosie lên tiếng. - Có lẽ quí vị đã nói nhiều đến y phục của tôi.
- Áo quần của cô tuyệt vời thì có, rất tuyệt. - Bỗng tiếng của Gavin vang lên sau lưng nàng, và nàng cảm thấy bàn tay anh bóp chặt trên vai nàng. Rồi anh vừa cười khúc khích vừa nói tiếp: - Em nhìn xem có nàng mèo đang vào đấy.
Một giọng nói quen thuộc liền vang lên:
- Rosie, mình biết sẽ tìm ra cậu ở đây, đang nốc sâm banh thoải mái.
Nàng liền quay lại, mắt mở to nhìn thẳng vào mặt Nell, cô nàng trang điểm lộng lẫy, tóc tai đẹp đẽ và thật bảnh chọe trong bộ đồ đen với ngọc ngà trên người.
- Nelly, cậu đấy à? Đẹp quá trời thế này! - Rosie vui sướng reo lên.
Đôi bạn thân thiết lâu năm ôm chầm lấy nhau, ghì nhau thật chặt, một hồi mới thả nhau ra, Nell nói:
- Làm sao mình bỏ sót được buổi tiệc này chứ? Mình cũng được mời, phải không?
- Rosie ơi, cậu sợ nghe sự thật ư?
- Không phải. Cậu không biết rõ chuyện này đâu, Nelly, cậu không biết rõ đâu. Mình làm việc với Gavin suốt ngày đêm đã hơn chín tháng nay cho nên nếu anh ấy yêu mình, bộ cậu nghĩ mình không biết sao? Dù sao hồi bọn mình ở New York, bọn mình còn quá trẻ - Có lẽ cụm từ chính xác hơn và hay hơn để diễn tả tình cảm giữa bọn mình là từ "mê tít thò lò".
- Có phải anh ấy thường gọi yêu cậu là "Gương mặt Thiên Thần" phải không? Có Nell Nhỏ ngồi đây, "Gương mặt Thiên Thần" ơi. Thế đấy, phải không. Nhưng nói trắng ra thì chính mình đã thấy tim đen của cậu, cậu đừng hòng che mắt mình. Cậu đã yêu anh ấy, Rosie Madigan à, có lần cậu đã nói với mình như thế, cậu quên đấy thôi. Mình nhớ rất rõ rằng cậu đã mê mẩn anh ấy mà không dám nhìn thẳng đấy thôi. Và Gavin đã đáp lại tình cảm ấy. Anh ấy đã yêu cậu. Bây giờ anh ấy vẫn còn yêu cậu.
- Cậu đừng kỳ cục như thế. Mình biết mà.
- Không, cậu không biết đâu, cậu chỉ biết các thứ áo quần lòe loẹt trên sân khấu mắc dịch thôi.
- Thôi, xin cậu, miễn cho mình đêm nay. Mình mệt quá rồi, Rosie đáp giọng van lơn.
- Mình cũng thế. Mà này, ta trở lại vấn đề ban đầu đi thật mình tin là Gavin không được hạnh phúc với Louise.
- Còn mình thì lại hoàn toàn tin ngược lại. Nell này, mình gặp họ rất nhiều trong lúc làm bộ phim này, nhiều hơn cậu. Anh ấy mến yêu Louise, tình cảm anh ấy đối với chị ta không thay đổi, trước sau như một.
- Thế là vì... anh ấy là diễn viên.
Rosie cau mày không đáp. Một hồi sau, nàng nói với giọng quyết đoán:
- Cậu không đưa ra lý do rõ ràng để chứng minh tại sao cậu cho cuộc hôn nhân của họ đang lâm vào cảnh bế tắc. - Nàng dừng lại một lát mới hỏi tiếp: - Có phải cậu biết chuyện gì đó mà mình không biết.
- Không, mình không biết. Mà thôi, ta bỏ qua chuyện này đi, nhé? - Nell nói nhanh, rồi nhún vai, nhìn Rosie mỉm cười với vẻ hơi ân hận.
Hai người lại im lặng.
Cuối cùng Nell nói:
- Rosie này, mình chỉ linh cảm thấy thế thôi. Như mình nói với cậu hồi nãy, bà ta không đến dự buổi tiệc liên hoan này kể cũng lạ. Chúa thừa biết - mà mình cũng biết - bà ta trước đây luôn luôn làm ầm lên đòi phải có mặt trong buổi tiệc này cho kỳ được, bất kể bà ta có mặt ở đấy để làm quái gì. - Nell lắc đầu. - Bà ta thật không tin được. Mình chắc đêm nay bà ta không đến là vì có lý do đáng ngờ. Mình lại còn nghĩ là bà ta không muốn làm khách bàng quang đứng hoan hô anh, mà bà ta muốn là người trong cuộc. Cậu biết cái tội đáng ghét của bà ta rồi đấy, bà ta cứ muốn chường mặt ra trước ánh đèn sân khấu. Mình tin chắc mọi người đều biết bà ta rất muốn cặp kè với anh ấy trước mặt công chúng đúng không? Bộ phim Người tạo ra Vua là một kiệt tác mà.
Rosie nhận thấy lời lẽ của bạn quả có phần đúng, nàng gật gù rồi chậm rãi nói:
- Nhưng dù sao thì cũng không đủ lý do để kết luận đời sống vợ chồng của hai người đang lủng củng, phải không?
Nell khẽ thở dài, lắc đầu.
- Mình nghĩ thế mà thôi, như mình nói hồi nãy, ta cho qua chuyện này đi, Rosie, có lẽ mình tưởng tượng ra lắm chuyện cũng nên. - Nell vùng đứng dậy nói nhanh. - Tốt hơn là mình để cho cậu đi ngủ.
- Mình phải dậy sớm. - Rosie nói nhỏ, để cái tách lên bàn và đứng lên theo.
Cả hai đi qua phòng; Rosie mở cửa rồi quay qua Nell:
- Vợ chồng Gavin không gặp lủng củng đâu, thật đấy. Mình biết mà.
"Không, cậu không biết đâu, Nell nghĩ - Cậu không thấy được thực chất của vấn đề đâu. Mà anh ấy thì lại không hề nói cho cậu biết nỗi khổ tâm của anh, phải không?"
Nell nghiêng người hôn lên má Rosie.
- Chúc cậu ngủ ngon. Hẹn mai gặp nhau. Mình sẽ có mặt ở phim trường Shepperton, nghiên cứu một số ảnh chụp trong tuần qua. Mình sẽ ở đây cả ngày để vạch kế hoạch với nhân viên quảng cáo của hãng một số ảnh về phim Người tạo ra Vua để đăng lên báo.
- Cậu sẽ ăn trưa ở hãng chứ?
- Mình sẽ ăn ở đấy, Rosie. Hẹn ngày mai gặp cậu.
- Chúc ngủ ngon, Nell.
Rosie đóng cửa, chậm rãi bước về phòng ngủ, suy nghĩ đến những điều Nell đã nói. Nàng thấy hay hay.