Thiên Thần - Barbara Taylor Bradford

Chương 6 :

Ngày đăng: 20:37 21/04/20


Kelvin Madigan đứng tựa lưng vào quầy rượu ở quán rượu Jimmy Neary trên đường 57 Đông, mắt nhìn ra cửa.



Khi bước vào quán, Rosie thấy anh đứng với tư thế như thế, nụ cười nở rộng trên khuôn mặt Ailen xinh đẹp, nàng liền giơ tay chào anh.



Nàng nhào vào vòng tay anh và hai người ôm chặt lấy nhau. Hai anh em đã thân thiết nhau từ hồi còn thơ ấu, Kevin luôn luôn che chở nàng, nàng làm cố vấn việc đời cho anh, ngay cả khi nàng còn là một cô bé, luôn luôn khuyên anh làm việc này việc nọ, và giải thích cho anh thấy tại sao anh phải làm như vậy. Sau khi mẹ họ mệnh yểu, hai anh em lại càng thân thiết gần gũi nhau hơn, họ thấy yên ổn khi ở bên nhau, cảm thấy được bảo đảm hơn, an toàn hơn khi gần gũi nhau.



Kevin đã đến Luân Đôn - làm khách của Gavin khi mới bắt đầu quay bộ phim Người tạo ra Vua, hai anh em gặp nhau nhiều lần suốt tuần lễ anh ở đấy. Nhưng đã sáu tháng trôi qua rồi, bỗng hai người nhận thấy họ nhớ nhau khôn xiết.



Cuối cùng, hai người nhích nhau ra, Kevin nhìn xuống khuôn mặt ngẩng lên của nàng:



- Trông em bơ phờ quá!



- Anh cũng thế, Kevin.



- Em muốn uống gì?



- Nước khoáng pha vốt- ka - nàng đáp và nắm tay anh, sung sướng nhìn vào khuôn mặt tươi cười của anh. Nỗi sung sướng khôn tả tràn ngập lòng nàng, vì nàng thấy bình yên mạnh khỏe. Nàng cứ lo lắng cho anh mãi, bất kể lúc nào. Nói tóm lại, anh là máu thịt của nàng.



Hai anh em đứng nơi quầy, vừa uống vừa nhìn nhau, lòng tràn trề hạnh phúc vì được trải qua nhũng giây phút bên nhau. Cuối cùng, Jimmy Neary đến chào Rosie; đã nhiều năm rồi ông không gặp nàng, sau mấy phút chuyện trò vui vẻ, ông ta dẫn hai người đến chiếc bàn mà Kevin thích ngồi nhất, kê phía sau phòng ăn.



Hai người đã ngồi vào chỗ và gọi thức ăn, Rosie nhìn Kevin chằm chằm, nói nhỏ:



- Em ước sao anh bỏ công việc này đi.



- Bỏ công việc gì thế - anh hỏi, vừa bẻ hai ổ mì tròn phết bơ lên bánh mì.



- Việc làm cảnh sát chìm ấy.



Kevin ngước mắt kinh ngạc nhìn nàng, tỏ vẻ nghi ngờ. - Anh không ngờ lại nghe em nói như thế, Rosalind Mary Frances Madigan. Tất cả đàn ông trong gia đình Madigan đều làm việc cho Sở Cảnh sát New York.



- Và có vài người đã chết vì thế - Nàng bình tĩnh đáp - kể cả bố chúng ta.




- Ý của em muốn nói cái gì đấy?



Rosie nhìn anh một lúc, vẻ trầm ngâm, rồi nàng nói:



- Không phải đã đến lúc anh tính chuyện lấy vợ sinh con rồi hay sao?



- Ai sẽ chịu lấy anh? Anh đáp lại, cười vang.



- Anh không thể mang lại hạnh phúc cho vợ con, vì nghề nghiệp và lối sống của anh.



- Anh không có bạn gái nào hết sao, Kevin?



- Không, không thật đấy.



- Ước chi anh có được.



- Nhìn lại mình mà xem. Còn em thì sao? Đấy, hoàn cảnh của em rất kỳ cục, mà lại suốt nhiều năm nay rồi. Gavin nói đúng đấy, đã đến lúc em từ giã cái đám người bát nháo ở Pháp cho rồi.



- Có thật Gavin nói thế không? - Rosie hỏi, giọng gay gắt.



Anh gật đầu.



- Thật thế đấy, Gavin cho rằng em đã bỏ phí cuộc đời và anh cũng thế. Tốt hơn là em nên bỏ đi cho rồi, trở về Mỹ mà sống. Và có lẽ ở quê nhà này, em có thể tìm ra một thanh niên hẳn hoi...



- Nói đến nước Pháp, - nàng cắt ngang lời anh một cách ngang xương, - có phải anh sẽ sang đón Giáng sinh bên ấy không? Anh đã hứa rồi.



- Đúng là anh có hứa, nhưng anh không chắc anh có thể - anh ngập ngừng, may thay khi ấy cô bồi bàn đến bên bàn họ, anh thoát khỏi sự lúng túng vì phải nại ra nhiều lý do này nọ. Cô gái bưng một cái khay trên có mấy đĩa thịt hầm nấu kiểu Ailen mà họ đã gọi khi nãy, cô ta chuẩn bị dọn cho họ ăn. Kevin nhìn cô ta, nhoẻn miệng cười thân mật. - Người đẹp đã mang thức ăn đến rồi - Anh nói, thái độ toát ra vẻ duyên dáng đặc biệt của dân Ailen, vẻ duyên dáng khiến cho phụ nữ khó cầm lòng đậu.



Nhìn anh, Rosie nghĩ: Thật phí phạm một thanh niên đẹp như thế này.