Thiên Thần Chi Sủng

Chương 72 :

Ngày đăng: 17:30 19/04/20


Tiểu thương cao giọng rao hàng, hài đồng cưỡi ở trên vai phụ thân hi ha cười,  phụ nhân (*) từng nhóm tụ lại trước sạp hàng vật phẩm trang sức, chọn lựa thương phẩm bày trên sạp. Ở trong chợ có rất đông người, phi thường náo nhiệt. Ngoài đường tiếng người ồn ào, trong trà quán cũng là rộn ràng nhốn nháo, khách nhân toạ kín các bàn.



“Tiểu nhị, tính tiền.” Một nam tử mặc bố y (*) bình thường buông chén trà nói.



“Vâng, đến đây.” Tiểu nhị đang cấp trà cho khách nhân ở bàn khác vội vàng chạy qua.



Nam tử kia đem một viên bạc vụn giao cho hắn, xoay người bước đi.



“A? Khách quan, không cần nhiều như vậy a…”



Nam tử không để ý tới tiếng gọi của tiểu nhị, bước nhanh rời khỏi trà quán. Y chân trước vừa đi, hai hoà thượng tọa trong góc quán lập tức đứng lên, ở giữa bọn họ còn toạ một lão hòa thượng, gương mặt khô gầy, hai vành tai vừa dài vừa dày, xem ra là cao tăng đắc đạo. Lão hoà thượng nhắm chặt hai mắt, biểu tình thực bình tĩnh.



“Sư phụ, hắn đi rồi.” Một gã hoà thượng có vẻ tráng kiện đối lão hòa thượng nói.



“Chúng ta đuổi theo.” Lão hòa thượng vẫn nhắm mắt, nguyên lai là lão một người mù. Lão hoà thượng cầm lấy pháp trượng, phân phó đệ tử: “Không Tịnh, ngươi đi trước tính tiền.”



“Vâng, thưa sư phụ.” Hoà thượng tên Không Tịnh chạy đi, lão hòa thượng cùng một tiểu hoà thượng trẻ tuổi đi ra ngoài cửa. Ngoài đường vốn có rất nhiều người, đủ loại hơi thở hỗn tạp ở cùng một chỗ, bọn họ trong một lúc tìm không thấy bóng dáng nam tử kia đâu.



“Sư phụ, làm sao bây giờ? Nhìn không thấy hắn.” Tiểu hòa thượng luống cuống.



“Đừng nóng vội.” Lão hòa thượng tập trung tĩnh tâm, đem hơi thở của từng người nhận biết, một cỗ khí lưu khác hẳn với người thường đột nhiên xuất hiện, lão hoà thượng hướng một phương đi đến.”Bên kia.”



Tiểu hòa thượng theo lão hoà thượng chạy lên vài bước, quả thực phát hiện thân ảnh người kia. Nam tử đi lẫn trong dòng người, thoạt nhìn cùng người thường không có gì khác biệt. Y không ngừng hướng nơi náo nhiệt đi đến, thỉnh thoảng dừng chân xem đoàn xiếc diễn trò ở ven đường.



“Sư phụ, chúng ta theo hắn đã ba ngày, hắn hoàn toàn không có nghỉ ngơi quá, người nói hắn có phải hay không đã phát hiện chúng ta?” Tiểu hòa thượng bất an hỏi.



“Hẳn là đã phát hiện, yêu vật này phi thường giảo trá, cố ý dẫn chúng ta tới địa phương có nhiều người qua lại, khiến chúng ta không thể ra tay.” Lão hòa thượng nói. “Bất quá không cần lo lắng, hắn đánh không lại chúng ta, chỉ cần tìm được thời cơ, có thể giăng lưới bắt được hắn.”



Bọn họ lại đi theo người kia một hồi lâu, vị hoà thượng tên Không Tịnh cũng đã đuổi kịp, hắn lo lắng hỏi:




“Sư phụ!” Hai hòa thượng cùng trơ mắt nhìn sư phụ biến mất trong luồng sấm sét. Nơi lão hòa thượng đứng bốc lên vài cỗ khói trắng, tiểu hòa thượng tập trung nhìn vào, yêu hồ đang nằm trên mặt đất đã không còn ở đó!



Bọn họ vội vàng đứng lên, nhìn chung quanh tìm kiếm tung tích yêu hồ.



Ở trên một gốc đại thụ phía trước bọn họ, đứng sừng sững một thân ảnh khôi ngô, sấm sét ở phía sau nam nhân không ngừng chớp loé. Yêu hồ xinh đẹp được nam nhân ôm ngang trên tay, mái tóc dài màu đen tung bay trong gió. Hai hòa thượng chậm rãi ngẩng đầu, khi ánh mắt của bọn họ vừa chạm đến khuôn mặt của nam nhân, đồng tử nhất thời bạo liệt nổ tung ——



“A a a!!” Hai hòa thượng trên mặt toàn là huyết, thống khổ lăn lộn trên mặt đất.



Nam nhân trên cây hóa thành một đạo kim quang hướng về phía chân trời bay lên trong nháy mắt, cây cối cùng tất cả sinh vật dưới chân đều bị chấn động vỡ tan thành từng mảnh.



Đám người xung quanh đều bị ánh sáng từ đạo quang khiến cho không mở ra được mắt, đến sau khi đạo quang kia biến mất, mây đen trên bầu trời dần dần tiêu tán, cuồng phong trên mặt đất cũng đình chỉ, hết thảy đều trở lại yên bình.







Chú giải:



phụ nhân (*) – phụ nữ



bố y (*) – áo vải



phật châu (*) – tràng hạt



nhiệt yên (*) – khói nóng ;__;



hổ lạc bình dương bị khuyển khi (*) – Hổ xuống đồng bằng bị cẩu khi dễ J



mi tâm (*) – điểm giữa 2 đầu lông mày