Thiên Thần Chi Sủng

Chương 61 :

Ngày đăng: 17:30 19/04/20


Một hồi mưa nhỏ qua đi, cả liên đường tràn ngập một bầu không khí tươi mát, hạt mưa còn ngưng kết trên cánh hoa của những bông thuỵ liên, tựa như những hạt pha lê. Mấy con chuồn chuồn nhỏ chơi đùa ở trong nhuỵ hoa vàng nhạt, mấy phiến liên diệp (lá sen) xanh biếc như phỉ thuý.



Mặc Nhiên ghé vào bên lan can Lương đình, thờ ơ nhìn ra phía xa xa. Đồng nhi cùng một thị nữ khác đi đến phía sau y, Đồng nhi cẩn thận mở miệng:



“Công tử…”



Mặc Nhiên chậm rãi xoay người, các nàng trên tay đều cầm một chiếc hộp gỗ hình bát giác, bên trong bày đầy trái cây mọng nước tươi ngon, còn có một ít tiên đan cùng thần châu.



“Công tử, bệ hạ lệnh chúng thị nữ đem qua, cho ngài bồi bổ thân thể.” Đồng nhi đem hộp chứa tiên đan dâng lên. Mặc Nhiên biểu tình không rõ ràng tiếp nhận, y đem hộp kề lên lan can, cầm lấy một viên trân quý tiên đan nhìn nhìn.



“Này là tiên đan do Tử Minh tinh quân luyện chế, ăn một viên có thể tục mệnh (sống thêm) ba trăm năm, còn có công hiệu bảo trì thanh xuân y trị bách bệnh…” Đồng nhi đang nói, Mặc Nhiên thình lình đưa tiên đan trong tay ném thẳng vào hồ nước.



Đồng nhi cùng thị nữ không hẹn mà cùng kinh hoảng hô to: “Công tử!”



Mặc Nhiên xem như tiên đan này chỉ là mấy viên kẹo bình thường, cùng với trái cây đem toàn bộ ném xuống hồ nước, khiến đám cá trong hồ tranh nhau đớp ăn, Đồng nhi nhìn mà khóc không ra nước mắt.



“Công tử, tiên đan kia phải một trăm năm mới có thể luyện ra một viên a…”



Thị nữ bên cạnh kéo kéo tay áo Đồng nhi, đối nàng lắc đầu. Đồng nhi than nhẹ, nàng cũng nhận thức được Mặc Nhiên đang bực bội, dù mình có nói gì cũng đều uổng công. Các nàng yên lặng lui xuống, Mặc Nhiên dường như để cho hả giận, tiếp tục đem mấy thứ trong hộp ném hết vào trong nước.



Trời đã tối, Mặc Nhiên một mình nằm ở trên giường, từ sau khi cùng Phiền Lê tranh cãi, hắn liên tục năm ngày cũng không trở về. Hắn đại khái là phải đi tìm mấy phi tử ngàn y trăm thuận đi, Mặc Nhiên trong lòng đột nhiên dâng lên một tia cảm giác không vui, bất quá như vậy cũng tốt, dù sao chính mình hiện tại đối hắn cũng chỉ tỏ ra vẻ khó gần, hai người cùng một chỗ sẽ sinh khắc khẩu.



Cứ như vậy, gió yên sóng lặng, lại qua vài ngày. Chứng hay nôn của Mặc Nhiên đã dần ổn định lại, bụng của y cũng bắt đầu hơi hơi lớn ra, y bây giờ có thể cảm giác được rõ ràng, một tiểu sinh mệnh đang tồn tại ở trong bụng.



Nhưng mà, y một chút cảm giác tự hào khi được làm mẫu thân cũng không có. Y thống hận sinh mệnh đang ở trong bụng mình kia, y không cho rằng đây là hài tử của mình, đây chẳng qua là thứ gì đó mà Phiền Lê cưỡng ép đưa vào trong cơ thể y! Mặc Nhiên cứ như vậy oán hận thai nhi trong bụng, nhưng y không thể ngăn cản thai nhi đó ngày một lớn dần, không thể tiêu trừ sự hiện hữu của nó. Mặc Nhiên cảm thấy vô lực uể oải vô cùng mà trước tới giờ chưa từng trải qua, cảm giác này so với lúc trước khi Phiền Lê xả đoạn đi biểu trưng nam tính của y, đoạt đi yêu lực của y lại càng thêm khó chịu.



Nhưng mà, vô luận ynhư thế nào không cam lòng, cũng không thể thay đổi sự việc. Tiếp tục tiêu trầm (sa sút tinh thần) cũng không phải là biện pháp, ở trong khoảng thời gian không có Phiền Lê này, Mặc Nhiên dần dần nghĩ thông suốt…



Y cho gọi Đồng nhi, hỏi hướng đi của Phiền Lê.



“Bệ hạ qua đêm ở đâu?” Đồng nhi thần tình kinh ngạc, đáp: “Bệ hạ vẫn ở trong phòng của ngài qua đêm a.”



“A?” Lúc này đến phiên Mặc Nhiên kinh ngạc.
Mặc Nhiên không có vẻ quá kinh ngạc, y chỉ đạm đạm cười (cười nhẹ), Phiền Lê dùng ánh mắt mong chờ nhìn y.



“Ngươi nguyện ý hay không?”



“Nguyện ý.” Mặc Nhiên gật đầu, Phiền Lê không thể tưởng được y lại đáp ứng dứt khoát như thế, hắn vui mừng quá đỗi, đem Mặc Nhiên ôm đến trên đùi hôn một trận mãnh liệt.



“Mặc Nhiên… Thật tốt quá…” Hắn giống như một tiểu hài tử, đem mặt vùi vào trong ngực Mặc Nhiên, Mặc Nhiên vuốt tóc hắn, biểu tình vẫn mỉm cười như trước. Phiền Lê từ trước ngực y ngẩng đầu, biểu tình đột nhiên nghiêm túc nói: “Ta muốn đưa cho ngươi thứ này.”



“Ân? Cái gì?”



“Ngươi trước tiên  phải nhắm mắt lại đã.” Phiền Lê bí hiểm yêu cầu như vậy, Mặc Nhiên nghe lời nhắm mắt lại. Phiền Lê nắm lấy cổ tay trái của y, đem một vật thể lạnh lẽo đeo vào, Mặc Nhiên cảm giác được có vài cỗ năng lượng từ vật kia truyền đến, y vội vã mở mắt ra.



“Này…” Mặc Nhiên không thể tin nhìn chiếc vòng vàng trên tay, thứ được khảm phía trên chiếc vòng cư nhiên là tam cẩn thạch! Y nhìn chúng, trên mặt không giấu nổi vẻ vui mừng.



“Ta biết ngươi vẫn muốn lấy thứ này về.” Thanh âm của Phiền Lê rốt cuộc cũng khiến y có phần bình tĩnh lại, Mặc Nhiên vuốt ve ba viên bảo thạch bị đánh mất nhưng nay tìm lại được, nhất thời nói không nên lời.



“Ngươi lần đó nói muốn quay lại Tử Ngọ cung, kỳ thật là muốn tìm chúng phải không?” Nguyên lai Phiền Lê đã sớm nhìn thấu ý đồ của y, Mặc Nhiên có điểm ngượng ngùng cười cười.



“Thực là cái gì cũng không thể gạt được ngươi.” Y thành thật thừa nhận.



“Kỳ thật ngươi có đi cũng vô dụng, bởi vì ta đã sớm đem chúng vớt lên.”



“A…”



Phiền Lê nhu tình như nước nhìn Mặc Nhiên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve hai má của y.



“Tử Ngọ cung hiện tại đã cải kiến (xây lại), liên trì vốn rất lớn, ta muốn đem phòng ở mở rộng thêm, sau khi hoàn tất nghi thức đăng cơ, chúng ta lại quay về đó ở, được không?”



“Được.” Dù sao tam cẩn thạch đã tới được tay, có quay lại Tử Ngọ cung hay không, Mặc Nhiên cũng không cần. Y không quên lấy lòng cười nói: “Bệ hạ, thật sự phi thường tạ ơn người.”



Phiền Lê lại ôm lấy y, Mặc Nhiên ôm sau lưng của hắn, khuôn mặt tựa vào trên vai Phiền Lê, lộ ra một nét cười âm hiểm…