Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 16 : Lucius martin

Ngày đăng: 04:33 19/04/20


- Ưm.m..



Thật thoải mái, dễ chịu quá.... Chiếc gối ôm tại sao lại mềm mượt như vậy? Rose cọ cọ, mí mắt lười biếng không chịu mở ra, chỉ để bàn tay sờ tới sờ lui xem xét.



Thật ấm áp, Rose vùi mình vào "chiếc gối ôm" mềm mượt, khoé miệng hiện ra một nụ cười mỉm. Bàn tay không tự chủ lại đưa lên đưa xuống vuốt ve.



Tại sao chiếc gối ôm của cô lại to lớn như vậy? Trong đầu nhất thời hiện lên câu hỏi khi cánh tay cô ôm không xuể "gối ôm". Mí mắt bắt đầu mở ra.... Cô cảm nhận được mình đang trong vùng ấm áp, khướu giác nhạy bén cho thấy đây không phải mùi hoa hồng trên gối thường ngày. Đây là mùi hoắc hương nhàn nhạt....tựa như mùi của bóng tối.



Có tiếng thở đều đặn trên đỉnh đầu, Rose như hoá đá. Bởi bây giờ cô nhận ra tiếng tim đập của "gối ôm". Một chiếc gối ôm có thể thở, có thể có tim sao?



Ngay lập tức ngồi chồm dậy, Rose hốt hoảng trợn tròn đôi mắt nhìn về nơi mình vừa nằm. Cô thấy gì? Có phải cô đang nằm mơ không? Hay cô bị hoa mắt?



Tại sao trước mắt cô bây giờ là hình ảnh một con Sói to gấp ba Sói thường. Bộ lông đen tuyền mềm hơi xù lên. Hơn nữa....nó còn đang ngủ.



- Tại..tại sao?_ Rose khẽ lẩm bẩm



Vốn cô nhớ rằng mình ở trong học viện ngăn cản Kate với Bellatrix đánh nhau. Sau đó....cô chảy rất nhất nhiều máu, được đưa vào học viện. Will Turner bế cô đi...sau đó....



Cô hút máu Will Turner?????



Vội vàng xem xét cánh tay bị Bellatrix cào, Rose ngạc nhiên khi trông thấy vết thương đã lành lặn. "Thình thịch" trái tim cô bất giác đập nhanh khi đôi mắt nhìn về con Sói đen đang ngủ kia.



Will Turner? Có phải là anh không?



Đôi bàn tay run run chạm nhẹ vào lớp lông đen dày...cảm xúc thật phức tạp. Vậy là...chính hắn đã cứu cô sao? Chính hắn tự nguyện để cô hút máu sao?



Lại nhìn về phía hai bàn tay mình, trong cơ thể của cô đang chảy dòng máu của hắn. Dòng máu ấm của người Sói.



- Wi.. Will_ Cô mấp máy.



Tại sao hắn lại tốt với cô như vậy? Tại sao dù chỉ mới gặp nhau vài ngày mà hắn lại bảo vệ cô như thế? Tại sao?
Một người có khuôn mặt yêu nghiệt, mị hoặc đang ngồi hút thuốc. Lồng ngực vạm vỡ vẫn còn dính lại vài vết son môi trông thật gợi cảm. Mái tóc nâu hơi dài che đi một bên mắt thập phần kỳ bí. Hít một hơi thuốc dài thở ra. Anh ta liếc mắt nhìn về phía người phụ nữ đang quấn chăn tiến về phía mình mà nở một nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt loé lên tia lạnh lùng.



- Lucius....anh không ngủ sao?



Cô gái giọng điệu õng ẹo, bước đi lại gần ngồi lên đùi anh ta. Đôi mắt dụ tình mê hoặc cái người đang nhàn nhã hút thuốc. Bàn tay lướt nhẹ trên vòm ngực rắn chắn của anh ta.



- Anh làm em mệt chết!



- Được rồi, cút ra ngoài đi._ giọng nói lạnh lùng của anh ta vang lên tàn nhẫn, bàn tay dùng lực hất cô gái ngã xuống sàn.



- Aaaa... Lucius...anh làm sao vậy? Vừa nãy không phải chúng ta còn rất vui vẻ sao? _ cô gái bị ngã đau đớn nhưng vẫn bất chấp ánh nhìn lạnh lẽo của anh ta mà chồm người ôm lấy chân của Lucius.



- Em xin lỗi! Xin anh đừng đuổi em đi... Em yêu anh mà. Lucius xin an..



"Cạch" lời chưa nói hết, bên thái dương bị một khẩu súng dí vào. Cái lành lạnh rợn người của khẩu súng khiến máu trong người cô gái như đông lại.



- Lu.. Lucius



- Cho 3s, lập tức CÚT...1...2..



- 3



Vừa giây thứ 3, đã thấy cô gái như một làn gió chạy ào ra cửa không kịp nhặt đồ. Lucius cười khẩy. Đối với anh ta, phụ nữ chỉ là một món đồ vui chơi, để phát tiết mà thôi. Yêu ư? Thứ đó cần thiết sao? Đối với Lucius Martin....quyền lực mới cần thiết. Còn đối với những thứ như tình yêu, chỉ là trò vô bổ. Để vui chơi mà thôi.



Xoay xoay khẩu súng trong tay, ánh mắt nhìn ra màn đêm đen kịt hiện lên một tia tính toán. Đứng dậy ném điếu thuốc cháy dở xuống sàn, bàn chân trần dẫm nát. Không một chút biểu cảm, anh ta xoay người rời khỏi căn phòng, rời khỏi ngôi biệt thự.



Chơi cũng lâu rồi, đã đến lúc anh ta quay lại học viện...



Hết