Thiên Thần Mắt Tím 2
Chương 24 : Nguy hiểm khi không cảnh giác
Ngày đăng: 04:33 19/04/20
Vì ngạc nhiên cùng với ý nghĩ muốn nhìn rõ mặt người phụ nữ đó hơn, cho nên Rose nhướn người, luồn lách qua những thân hình vạm vỡ. Bỗng đoàn người phía sau lao nhao, chen lấn, đùn đẩy khiến cho Rose không kịp trở tay ngã về phía trước.
- Á..cẩn thận_ tiếng một nữ sinh hét lên
- Rose
"Bịch" Rose đau đớn, cảm nhận mặt cát ran rát chà vào cơ thể bật máu đến nhíu mày lại. Vừa rồi vì quá bất cẩn mà cô bị đẩy ngã. Thật mất mặt!
Lồm cồm muốn đứng dậy thì trước mắt bỗng xuất hiện một đôi guốc đỏ. Sau đó, một cánh tay trắng muốt xuất hiện giơ ra. Rose mơ hồ, cảm giác một bên mắt khác lạ như thiếu cái gì đó. Cánh tay trắng muốt vẫn đang giơ trước mặt cô, kèm theo giọng nói như dụ hoặc.
- Tôi đỡ trò dậy
Rose ngước mặt lên,
Rosalie thoáng chốc bàng hoàng.
Ả loạng choạng đứng lùi ra phía sau, nhìn vào khuôn mặt của Rose không dời mắt. Đôi môi đỏ mấp máy những từ rời rạc.
- Trò...mắ...mắt Viola...mắt trò..
Cái gì? Lúc này Rose mới hoảng hồn, nhận ra một bên mắt kính sát tròng của mình vì lúc nãy ngã mà rớt xuống đất. Lại nhìn vẻ mặt của người phụ nữ đó, vội vội vàng vàng đứng lên chạy ra khỏi cổng học viện. Mọi người nhất thời không hiểu làm sao.
- Rose! Bạn đi đâu?_ Kate hò với từ phía sau.
Chuyện gì đang diễn ra vậy? Đây là câu hỏi mà mọi người tò mò. Chính bản thân Rosalie sau khi định thần lại cũng cảm thấy đầy nghi hoặc. Tại sao cô gái đó rất giống đứa con gái loài người đáng hận Viola như thế? Khuôn mặt, nhất là đôi mắt! Đôi mắt của cô gái vừa rồi một bên là màu tím. Chính nó...chính nó làm ả tưởng chừng như giáp mặt Viola. Nghĩ đến đây bàn tay ả bất giác nắm chặt lại.
Về phần Rose, sau khi chạy ra khỏi học viện. Cô vừa lo vừa sợ. May mà cô kịp chạy đi, vừa nãy Kate cũng có ở đó. Nếu như để cô nàng đó nhìn thấy thì quả thực cô cũng không biết phải nói sao. Còn người phụ nữ đó, cái biểu hiện trên khuôn mặt của bà ta sao lại kỳ lạ như vậy. Lúc đó, trong lúc mọi người đang huyên náo. Cô loáng thoáng nghe được tên của mẹ cô được người đó phát ra.
Chỉ là...chắc cô đã nghe nhầm!
Một bên mắt kính áp tròng bị rơi ra, Rose tiện tay tháo luôn bên mặt kính còn lại xuống. Như thế này cô không thể quay lại học viện. Mà anh trai cô cũng không ở trong lâu đài...cô không muốn về!
Thở dài ngao ngán, Rose men theo con đường mòn đi vòng ra phía sau của học viện.
Cô muốn đến tháp chuông!
Ít ra, đây là nơi duy nhất cô có thể đến ngay lúc này. Khuôn mặt bất giác đỏ lên ngại ngùng...
Nhưng để đến tháp chuông từ ngoài học viện, bắt buộc cô phải đi theo lối nhỏ dẫn vào rừng. Từ đó mới có thể ra phía sau học viện.
Bước chân chần chừ e dè khu rừng đang trở nên tối tăm trước mặt. Khẽ nuốt nước bọt khan, cô có nên đi vào rừng không? Trong lòng phân vân đến não nề. Trong rừng thường rất nguy hiểm, cô không thể nào biết được có bao nhiêu cạm bẫy ở trong đó. Thế nhưng cô chỉ đi gần ranh giới bìa rừng thôi! Như vậy có nên không?
Aaaa...đi hay không đi? Rose đau đầu đứng dậm chân tại chỗ. Cô đâu biết lúc này có một bóng đen đang tới gần.
"Bộp" một cánh tay mạnh bạo đặt lên vai cô, sau đó một giọng nói có chút đùa cợt vang lên.
- Người đẹp!
Hết