Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 78 : Chuyện xưa (3)

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


Người ta nói, cái khoảnh khắc mình bấy lâu mong chờ, bỗng dưng bị một gáo nước lạnh đổ xuống quả là tê tái. Cũng giống như đang trong giây phút thăng hoa thì bị rơi thẳng xuống đất nghe cái “bịch”, thì không gì ê ẩm hơn.



Tâm trạng của August Martin cũng giống như vậy.



- Người vừa nói gì?_ Ông ta cố tình phớt lờ cái sự thật phũ phàng, vẻ mặt giả bộ như không nghe rõ hỏi lại lần nữa.



Lão Sirius Black lơ đãng liếc qua khuôn mặt ông ta, đôi mắt sụp mí trân trân nhìn biểu hiện của Jame Carney - người đàn ông không thấy có bất kỳ cảm xúc gì là buồn hay phẫn nộ. Khuôn mặt Jame Carney hồng hào hiền lành, bàn tay ông không ngừng nghỉ xoa bóp chân cho lão. Cứ như vấn đề vừa rồi một chút cũng không to tác, một chút không làm Jame Carney khó chịu.



- Ta nói, ta muốn giao lại chức vị cho một trong hai đứa trẻ Lucius và Will._ Lão nhắc lại.



- Nhưng...hai đứa còn nhỏ. Tôi e rằng chúng không đảm đương nổi.



August Martin cố gắng vớt vát chút hi vọng cuối cùng, ánh mắt cầu xin cùng chờ mong hướng về Sirius Black. Ông ta cảm thấy nhất định là lão già này đã lẩm cẩm. Lại có thể ngang nhiên đưa ra quyết định như vậy? Như vậy, chả phải là mặt mũi thể diện của ông ta mất hết sao? Trước đây ông ta cùng với Jame Carney là hai ứng cử cho chức vị này. Nay đùng một cái, chỉ vì quyết định chết tiệt của Sirius Black mà ông ta...hừ! Thể diện bay sạch.



- Không...August! Lucius và Will đang dần dần trưởng thành. Đứa nào cũng tài giỏi, xuất sắc. Ta có thể thấy được..khụ..khụ..khụ.uu nếu để một trong hai đứng đầu thì không có gì là không ổn._ Sirius Black ho khan, mệt mỏi lên tiếng. Cũng không thèm nhìn August Martin nữa.



- Nhưng mà...



- Jame, anh thấy sao?



Sirius Black không để cho August Martin lên tiếng bất mãn nữa, mà hé miệng hỏi Jame Carney - con người vẫn đang tập trung xoa bóp chân cho lão.



Bàn tay vẫn đều đều dùng lực vừa phải nắn nắn, bóp bóp bàn chân cho Sirius Black, Jame Carney nở một nụ cười hiền lành.



- Người nói thế nào thì là thế đó! Tôi không có ý kiến.



Câu nói này khiến cho Sirius Black hài lòng nhưng lại khiến cho August Martin sửng sốt. Ông ta trợn mắt lên vẻ không tin nổi nhìn Jame Carney. Có phải hay không cái bệnh lẩm cẩm của lão già Sirius đã lây qua Jame Carney hay không? Thật sự đúng là điên mà.




Người thiếu niên này, ngoại trừ những lúc bị Jame Carney lôi đến bàn ăn thì quanh năm suốt tháng chỉ ăn một mình. Hoàn toàn tách biệt. Lúc nào cũng đợi mọi người ăn xong, lúc ấy hắn mới vào bếp lấy phần cơm mà Amanda chuẩn bị sẵn và bắt đầu ăn. Mà Sally cũng thường xuyên trực tiếp mang đồ tới cho hắn.



- Quan trọng sao?_ Hắn không trả lời mà hỏi ngược lại.



Tất nhiên là quan trọng! Vì khi đó em sẽ rất vui. Sally muốn nói như vậy nhưng mà không dám. Khuôn mặt ửng đỏ ngại ngùng, khẽ mở miệng.



- Anh không muốn thân thiết với mọi người sao?



- Không! Có chú Jame là được rồi._ Hắn thẳng thừng. Lấy khăn ăn lau qua khoé miệng, hắn đứng dậy nhìn Sally lạnh nhạt mở miệng.



- Lần sau không cần mang đến nữa. Nếu để bác và anh trai em nhìn thấy thì không hay.



Sally ngẩng đầu nhìn hắn muốn khóc. Không ngờ hắn lại nói thẳng thừng như vậy. Dù sao cô ta cũng là con gái, như vậy khác gì chưa tỏ tình đã thất bại?



- Will...em... Bác August và anh Lucius thì sao chứ? Anh căn bản là không muốn gặp em đúng không? Là vì anh có người trong lòng rồi?_ Sally run run nói, nước mắt bắt đầu chảy ra.



Hắn không nhìn Sally, chỉ mở miệng một chữ.



- Phải!



Hắn không cần ai hiểu trong lòng hắn đang nghĩ gì. Hắn không muốn August Martin liên tục đến làm phiền, Lucius lại càng không. Vậy nên Sally cũng không nên gần gũi với hắn.



Hắn không có khả năng thích cô ta.



Cũng bởi vì...trái tim hắn đã lỡ trao cho thiên thần có đôi mắt tím trong veo ấy!