Thiên Thần Mắt Tím 2

Chương 99 : Suy tính của Will Turner

Ngày đăng: 04:34 19/04/20


David nhẹ nhàng bế Rose đặt lên giường, trong suốt thời gian ở trên trực thăng, cô đã khóc rất nhiều. Miệng liên tục gọi tên “Will” hoà lẫn với những tiếng nức nở... Cuối cùng ngất đi.



David đau lòng nhìn khuôn mặt vẫn còn vương nước mắt của Rose, lồng ngực như thắt lại.



Khẽ lau đi những giọt nước mắt trên má Rose, David thì thào đầy hứa hẹn.



- Nhanh thôi! Chúng ta sẽ cứu được Will.



Cúi xuống hôn lên trán Rose một cái, anh xoay người rời khỏi phòng. Ấy vậy mà khi vừa mở cửa, bóng hình gầy gò ốm yếu của Jame Carney đập vào mắt.



Đôi mắt Jame Carney đã bị mù, mỗi bước đi của ông vô cùng chậm chạp, bàn tay dựa vào tường lần đi từng bước. David thấy đôi vai ông đang run lên từng hồi.



- Chú Jame!_ David lên tiếng, bàn tay vươn ra muốn đỡ ông.



Nhưng giọng nói khàn đặc của Jame Carney vang lên khiến đôi tay David sựng lại.



- Will bị bắt, ta không tin nó chịu khuất phục bị Lucius áp chế nếu như không có lý do gì đó. Đó không phải tác phong của thằng bé. Vậy thì, David... Cậu và Will có chuyện gì dấu mọi người?



Khi nói ra những lời này, ông chắc chắn điều ông đang hỏi là có cơ sở. Will Turner là do một tay ông nuôi lớn, tính cách của hắn thế nào ông hiểu rõ hơn ai hết. Hắn sẽ không bao giờ chịu hàng phục một ai đó dễ dàng. Trong hoàn cảnh đó, dựa theo tính cách của Will Turner mà nói, hắn thà chọn lựa cái chết chứ không chịu để người ta thao túng. Tuy nhiên... Lần này chịu bị bắt chắc chắn là có nguyên do. Mà người đang đứng trước mặt ông lại biết rõ.



David thở dài, dựa vào tường nhìn về một hướng vô định.



...



24h trước.



Will Turner và David đang xem lại hồ sơ của đoàn thanh tra. David uể oải nằm nhoài ra ghế sopho, đôi mắt lim dim buồn ngủ. Will Turner ở bên cạnh, nhìn cũng không nhìn, chỉ chăm chú đọc tài liệu nhưng miệng lại chậm rãi. - Tôi muốn ngày mai khi chúng ta tẩu thoát... Cậu sẽ có trách nhiệm bảo vệ mọi người rời khỏi an toàn.




- Còn có cha mẹ cậu, không phải sao?_ Hắn cười khẽ.



David ảo não, khuôn mặt thoáng chốc ỉu xìu. - Cậu không biết là tôi không thể liên lạc với họ sao? Cha mẹ tôi ấy à.... Tôi không gặp họ từ lâu lắm rồi. Chỉ sợ là họ còn không biết việc ở đây._ David xua xua tay.



- Vậy sao? Tôi không nghĩ như vậy.



Will Turner đầy ẩn ý nói. Hắn sẽ không tin Louis và Viola sẽ không hay biết gì. Chỉ sợ là mọi việc David làm họ đều biết. Chẳng qua là không muốn ra mặt mà thôi.



Hắn có thể hiểu suy nghĩ của Louis. Louis làm như vậy là không muốn David dựa dẫm, muốn xem David xử lý mọi chuyện ra sao, trưởng thành như thế nào. Làm vua của một loài phải trải qua những thời khắc khó khăn, rèn luyện.



- Ý cậu là sao? Cha mẹ tôi hiện giờ ở đâu tôi còn không rõ nữa là. Mỗi năm tôi và Rose chỉ gặp họ vài ngày mà thôi. Họ đi du lịch suốt._ David trề môi, tiếp tục lên án hai đấng sinh thành, khuôn mặt còn lộ rõ vẻ ghen tuông.



Thật là... Bực nhất là cha của anh. “Bắt cóc” người mẹ xinh đẹp của anh đi biệt tích. Cũng may là còn để Rose lại với anh, chứ không hộc máu mà chết.



Will Turner cười khẽ, hắn dựa vào thành ghế sopha thoải mái. Bàn tay lại lật lật hồ sơ xem xét, như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt hắn lại trở nên thâm trầm.



- Nên nhớ! Đừng để Rose biết chuyện này.... Ít nhất là sau khi tôi bị bắt.



Nếu như Rose biết, chắc chắn cô sẽ ngăn cản. Mà Rose là người hắn không thể nào cự tuyệt. Hắn sợ... Sợ khi nhìn vào mắt cô hắn sẽ không cam lòng rời đi. Cho nên không thể để Rose biết.



David mím môi, nhìn khuôn mặt lạnh tanh của Will Turner một lúc mới miễn cưỡng mở miệng, nặn ra một chữ.



- Được!



Hết