Thiên Thần Và Ác Quỷ

Chương 111 :

Ngày đăng: 13:23 19/04/20


Sự sang trọng trong hành lang Belvedere khiến Kohler thấy mệt mỏi. Chỉ riêng tấm vàng lá dát trên trần cũng đủ để trang trải cho cả một năm nghiên cứu về bệnh ung thư. Rocher dẫn nhà khoa học ngồi xe lăn đi theo một con đường dốc dành riêng cho người tàn tật, đi theo dường vòng để vào cung điện Apostolic.



- Không có thang máy à? - Kohler hỏi.



- Không có điện. - Rocher đưa tay chỉ những cây nến đang cháy đặt rải rác khắp nơi. - Một phần trong nỗ lực tìm kiếm của chúng tôi đấy.



- Những nỗ lực chắc chắn không đem lại kết quả.



Rocher gật đầu…



Kohler lại chịu thêm một cơn ho nữa. Rất có thể đây sẽ là một trong những cơn ho cuối cùng trong đời ông ta. Dù sao thì Kohler cũng chẳng muốn thế chút nào.



Khi hai người lên đến tầng trên cùng và sắp sửa rẽ vào hành lang dẫn tới phòng làm việc của Giáo hoàng thì bốn người lính gác Thuỵ Sĩ hớt hải chạy đến:



- Thưa đại tá, ngài đang làm gì vậy? Chúng tôi tưởng là người này có thông tin về…



- Ông ấy yêu cầu được nói chuyện trực tiếp với Giáo chủ Thị thần.



Những người lính lùi lại, vẻ hoài nghi.



- Vào báo với Giáo chủ Thị thần ngay. - Rocher ra lệnh. - Giám đốc của CERN, ông Maximilian Kohler đã có mặt ở đây, và muốn gặp ngài ngay lập tức.



- Tuân lệnh. - Một người lính nhận lệnh, và lập tức chạy lên trước.



Những người lính còn lại vẫn đứng im. Họ chằm chằm nhìn Rocher, vẻ không hài lòng.



- Từ từ đã, thưa chỉ huy. Việc thông báo có khách vào tiếp kiến Giáo chủ Thị thần là của chúng tôi chứ.



Kohler không thèm dừng lại ông bấm nút, cho xe ngoặt hẳn sang một bên, tránh mấy người lính gác.



Mấy người cũng quay phắt lại và chạy theo chiếc xe lăn.



- Dừng lại đã, thưa ông!



Kohler chẳng ưa gì bọn họ. Thậm chí những người lính gác ưu tú nhất cũng không tránh khỏi cảm giác thương hại thông thường đối với những kẻ không may bị tàn tật. Nếu Kohler là người bình thường thì hẳn sẽ bị bọn họ tấn công ngay lập tức. Đã tàn tật thì còn được tích sự gì nữa, Kohler thầm nghĩ. Hay đúng hơn là người đời vẫn nghĩ thế.
Khi Kohler dứt cơn sốt, cha mẹ sung sướng khẳng định rằng đó chính là phép màu nhiệm của Chúa, để rồi lại phải thất vọng khi nhận ra cậu bé đã trở thành tàn tật. Kohler được đặt lên xe lăn, đưa đến nhà thờ.



- Nhờ có phép màu của Chúa nên cậu bé này mới có thể vượt qua được cái chết. - Linh mục nói.



Max chỉ lắng nghe, không nói gì.



- Nhưng con của chúng con không đi lại được nữa rồi! - Frau Kohler chảy nước mắt nói.



Linh mục buồn bã gật đầu đáp:



- Phải. Có lẽ Người đã trừng phạt thằng bé này vì thiếu đức tin.



- Thưa ông Kohler. - Người lính gác ban nãy chạy vượt lên đã quay lại. - Giáo chủ Thị thần đã đồng ý tiếp ông.



Miệng làu bàu, Kohler lập tức di chuyển dọc hành lang.



- Ngài tỏ ra ngạc nhiên về cuộc viếng thăm của ông. - Người lính nói.



- Rõ rồi. - Kohler đáp. - Tôi muốn được gặp riêng ngài.



- Không được đâu. Người lính gác trả lời. - Không ai được phép…



- Trung uý! - Rocher lập tức ngắt lời - Cuộc gặp sẽ như ý ông Kohler.



Người lính tròn mắt nhìn chỉ huy, vẻ đầy hoài nghi.



Trước cửa phòng làm việc của Giáo hoàng, Rocher đồng ý cho những người lính gác làm thủ tục an ninh trước khi Kohler vào trong phòng. Thiết bị dò kim loại trên tay họ gần như bị vô hiệu hoá hoàn toàn bởi những thiết bị điện tử gắn nhằng nhịt trên xe lăn của Kohler. Những người lính cũng bật máy lên, nhưng vì thương hại thân hình què quặt cửa ông nên chỉ rà soát chiếu lệ.



Họ không phát hiện được khẩu súng lục giấu dưới ghế ngồi, cũng chẳng tìm thấy vật kia… Thứ sẽ đóng dấu chấm hết một cách hoàn hảo cho chuỗi sự kiện dày đặc trong buổi tối nay.



Khi Kohler vào phòng, Giáo chú Thị thần đang quỳ bên lò sưởi để cầu nguyện. Ngài không quay sang nhìn ông.



- Ông Kohler đấy à? - Giáo chủ Thị thần nói - Ông đến đây để biến ta thành một con chiên tử vì đạo phải không?