Thiên Thần Và Ác Quỷ

Chương 19 :

Ngày đăng: 13:22 19/04/20


Phòng thí nghiệm của Vetra trông hệt như một cảnh trong phim viễn tưởng.



Toàn bộ hệ thống máy tính và các thiết bị điện tử chuyên biệt đều cùng một màu trắng ảm đạm, chẳng khác gì phòng mổ trong bệnh viện. Langdon băn khoăn không hiểu bí mật được lưu giữ ở nơi này ghê gớm đến mức nào mà người ta phải nhẫn tâm móc mắt người khác để vào bằng được.



Cùng họ bước vào phòng, Kohler có vẻ không được thoải mái. Ông ta đưa mắt nhìn khắp phòng một lượt, như thể muốn tìm dấu vết của kẻ đã đột nhập vào đây. Nhưng tuyệt nhiên chẳng thấy người nào. Vittoria bước từng bước chậm chạp… như thể căn phòng này đã trờ nên vô cùng xa lạ từ khi cha cô không còn trên cõi đời này nữa.



ASnh mắt Langdon lập tức đúng lại giữa phòng. Anh thấy một dãy cột nhô lên trên sàn, giống như phiên bản của những phiến đá Stonehenge, khoảng một chục cây cột bằng thép bóng loáng xếp thành hình vòng tròn chính giữa phòng. Những cây cột này cao khoảng gần 1 mét, gợi nhớ tới một bảo tàng trưng bày đá quý nào đó. Nhưng không hề có đá quý. Trên mỗi cột là một hộp nhỏ, đầy dặn, trong suốt, to bằng hộp bóng tennis. Tất cả những cái hộp này hình như đều trống không.



Kohler bối rối đưa mắt nhìn những hộp nhỏ ấy. Nhưng rõ ràng là ông ta chưa muốn đả động đến chúng ngay lúc này. Ông giám đốc quay sang hỏi Vittoria:



- Có mất cái gì không?



- Mất cái gì? Làm sao mà mất được? – Cô phản đối – Máy quét võng mạc chỉ cho phép hai cha con tôi vào được thôi.



- Quan sát kỹ đi đã.



Vittoria thở dài và tìm kiếm xung quanh phòng một lúc. Cô nhún vai. – Mọi thứ vẫn như cha tôi sắp xếp. Hỗn độn một cách có trật tự.



Langdon nhận thấy Kohler đang cân nhắc điều gì đó, có lẽ ông ta đang nghĩ xem có nên ép Vittoria hay không… và nên để cho cô gái biết bao nhiêu phần sự thật. Rõ ràng là ông ta không muốn chờ đợi lâu hơn nữa. Điều khiển cho xe lăn di chuyển ra giữa phòng, Kohler chăm chú quan sát những cái hộp.



Cuối cùng ông ta lên tiếng:



- Bí mật là một thứ xa xỉ đối với chúng ta trong hoàn cảnh này.



Vittoria gật đầu đồng tình. Bất chợt cô gái có vẻ xúc động, có lẽ những kỷ niệm về người cha đang ùa về trong tâm trí.



Cho cô ấy thêm một phút nữa đi, Langdon nghĩ.



Như thể muốn chuẩn bị tinh thần để nói ra những điều vô cùng quan trọng, Vittoria nhắm nghiền mắt lại, hít thở sâu. Thở ra, hít vào, lặp đi lặp lại…



Theo dõi từng biểu hiện của cô gái, Langdon bỗng thấy lo lắng. Vittoria có làm sao không? Anh quay sang nhìn Kohler. Ông ta vẫn hoàn toàn bình thản, rõ ràng đã quá quen với những cảnh này. Mười giây trôi qua, Vittoria mở mắt.



Langdon không ngờ cô gái lại có thể thay đổi nhanh đến thế.



Vittoria đã hoàn toàn khác hẳn. Đôi môi không còn mím chặt nữa, vai rũ hẳn xuống, ánh mắt yếu đuối đầy vẻ cam chịu. Như thể cô gái đã sắp xếp lại toàn bộ hệ cơ trong thân thể mình để thích nghi với tình thế bất ngờ này. Vẻ căm hờn vì đau khổ đã được thay thế bằng dáng vẻ điềm nhiên tự tại.



- Tôi nên bắt đầu từ đâu nhỉ… – cô lên tiếng, giọng điềm tĩnh.



- Từ đầu đi, – Kohler nói – Hãy cho chúng tôi biết về thí nghiệm của cha cô.



- Dùng khoa học để chứng minh tôn giáo là giấc mơ cả đời của cha tôi, – Vittoria nói – Cha tôi hy vọng có thể chứng minh được rằng tôn giáo và khoa học là hai lĩnh vực rất tương đồng – hai cách thức tuy khác nhau, nhưng đều dẫn đến cùng một chân lý.



Vittoria dừng lại một lúc, như thể không tin vào những gì mình sắp nói ra.
- Vâng. – Vittoria chỉ về phía những chiếc hộp – Và đây là bằng chứng. Trong những chiếc hộp này là mẫu các vật chất mà cha tôi tạo ra.



Miệng húng hắng ho, Kohler tiến lại gần những chiếc hộp như một con thú đang thận trọng lượn quanh những thứ mà bản năng của nó mách bảo rằng có vấn đế.



- Có một điều tôi vẫn chưa hiểu. – Ông ta nói tiếp – Làm sao mọi người có thể tin được rằng những cái hộp này chứa các hạt vật chất mà cha cô thực sự tạo ra? Chúng có thể là những hạt lấy được từ bất cứ chỗ nào.



- Chắc chắn họ sẽ phải tin. – Vittoria nói bằng giọng tự tin. – Đây là những hạt độc nhất vô nhị. Chúng là một dạng vật chất chưa từng tồn tại ở bất cứ nơi nào trên trái đất… do đó chúng chỉ có thể được tạo ra.



Kohler càng tỏ ra hoài nghi:



- Vittoria, cô nói đến một dạng vật chất nhất định nghĩa là sao? Chỉ có một dạng vật chất duy nhất, và Kohler đột ngột ngừng bặt.



Giọng Vittoria đầy đắc thắng:



- Ông chẳng vừa tự nói ra đó sao, thưa giám đốc. Vũ trụ bao gồm hai loại vật chất. Sự thật khoa học đấy. – Vittoria quay sang Langdon – Ông Langdon, Kinh thánh nói thế nào về sự sáng tạo nhỉ? Chúa tạo ra gì?



Langdon cảm thấy ngượng, không hiểu tại sao cô gái lại hỏi mình điều đó.



- Ừm, Chúa tạo ra… ánh sáng và bóng đêm, thiên đường và địa ngục…



- Chính xác, – Vittoria nói – Người tạo ra vạn vật theo cặp đối lập Rất đối xứng và cực kỳ cân bằng. – Cô quay sang Kohler – Thưa giám đốc, khoa học cũng khẳng định như vậy, rằng vụ nổ Big Bang tạo ra vạn vật trong vũ trụ theo những cặp đối lập.



- Kể cả chính vật chất, – Kohler thì thầm, như thể đang tự nói với mình.



Vittoria gật đầu.



- Và trong thí nghiệm của cha tôi, quả thực là hai loại vật chất đã hình thành.



Langdon băn khoăn không hiểu. Leonardo Vetra tạo ra cái đối lập với vật chất?



Kohler có vẻ giận dữ:



- Thứ vật chất mà cô đề cập đến chỉ tồn tại đâu đó trong vũ trụ. Chắc chắn không ở trên trái đất, thậm chí không hiện diện trong thiên hà của chúng ta.



- Chính xác, – Vittoria đáp, – Điều đó là bằng chứng cho thấy những hạt trong hộp này là nhân tạo.



Mặt Kohler khó đăm đăm:



- Vittoria, cô có chắc những hộp này chứa mẫu thật không?



- Chắc chứ. – Cô tự hào nhìn những chiếc hộp – Trước mắt giám đốc là những mẫu phản vật chất đầu tiên trên thế giới.