Thiên Thần Và Ác Quỷ

Chương 80 :

Ngày đăng: 13:23 19/04/20


Hai giờ trước, lúc ra khỏi toà nhà mái vòm bí mật của Vatican, Langdon không nghĩ rằng mình sẽ quay lại nơi này sớm đến vậy.



Bở hơi tai vì phải chạy cho kịp người lính gác Thuỵ Sĩ suốt cả đoạn đường dài, Langdon lại đang đứng trước cửa nhà vòm.



Người lính có vết sẹo trên mặt hộ tống Langdon qua những vòm kính sáng mờ. Lúc này, sự yên ắng trong nhà vòm có vẻ rờn rợn, thật may là Langdon không phải vào đây một mình.



- Chắc là vòm này. - Người lính nói khi dẫn Langdon đến cuối căn phông lớn, trước một dãy vòm kính. Người lính đọc các tấm bảng ở đầu các vòm và ra hiệu cho Langdon. - Đúng đây rồi, y như phỏng đoán của chỉ huy.



Langdon đọc tấm bảng: ATTIVI VATLCANI. Tài sản của Vatican? Anh đọc lướt danh sách. Bất động sản… tiền tệ… ngân hàng Vatican… đồ cổ… danh sách còn rất dài.



- Tài liệu về toàn bộ tài sản của Vatican đây. - Người lính nói.



Langdon nhìn cái vòm kính. Lạy chúa tôi. Dù bên trong tối om, Langdon vẫn thấy tài liệu xếp đầy ngổn ngộn.



- Chỉ huy nói rằng tất cả các tác phẩm mà Bernini sáng tác trong thời gian được Vatican bảo trợ đều được liệt kê ở đây.



Langdon gật đầu, trực giác cửa ông chỉ huy quả là tốt. Vào thời của Bernini, tất cả các tác phẩm mà một hoạ sĩ sáng tác trong thời kỳ được Vatican bảo trợ đều trở thành tài sản của toà thánh theo luật định. Đúng ra thì đây là một điều luật phong kiến chứ không phải là sự bảo trợ. Nhưng hầu như không một nghệ sĩ bậc thầy nào phàn nàn về điều đó. - Bao gồm cả những nhà thờ đặt bên ngoài lãnh địa Vatican sao?
- Anh đi ngay à?



- Vâng. Lính gác Thuỵ Sĩ không được phép vào trong vòm. Vào tận trong này thế là đã vi phạm điều lệnh rồi. Chỉ huy vừa nhắc tôi xong.



- Vi phạm điều lệnh à? - Các người không cần biết đêm nay có chuyện gì sao? Ông chỉ huy chết tiệt nhà anh là người phía mình hay phía địch thế?



Bao nhiêu vẻ thân thiện trên sắc mặt của người lính tiêu tan hết sạch. Vết sẹo dài dưới mắt anh ta bắt đầu giật giật. Người lính trợn tròn mắt, đột nhiên trông có vẻ giống Olivetti đến lạ lùng.



- Tôi xin lỗi. - Langdon nói, thầm lấy làm tiếc vì câu nói của mình. - Chỉ là vì… tôi muốn nhờ anh giúp một tay.



Người lính vẫn không chớp mắt.



- Xin lỗi, tói phải làm theo mệnh lệnh, và không được phép thảo luận gì hết. Nếu ông tìm thấy gì thì hãy liên lạc với chỉ huy ngay lập tức.



Langdon bối rối:



- Nhưng ông ấy đang ở tận đẩu đâu kia mà?



Người lính lấy máy bộ đàm giắt ở thắt lưng và để trên một cái bàn cạnh đó:



- Kênh một nhé. - Sau đó anh ta biến mất trong bóng tối.