Thiên Tống
Chương 10 : Phiền toái
Ngày đăng: 18:41 18/04/20
Hai tay Âu Dương chà xát xúc xắc, sau đó giống như rất ngốc ném xuống. Con xúc xắc ngừng, Âu Dương suýt nữa hôn mê. Tam nương trước kinh ngạc thở nhẹ một tiếng:
"Ba con sáu!"
Không phải đâu đại tỷ, ta là muốn bốn bốn sáu, không ngờ tính chất của chén huyện các ngươi với chén của Âu gia không quá giống nhau, ba viên vậy mà lại có hai viên bị bắn bay. Âu Dương mê mang hỏi:
" Đây là sáu điểm sao?"
** phun từng ngụm nước:
" Hừ! Đây là Báo tử, nhà cái bồi gấp đôi."
Lão Cửu có chút nghi hoặc nhìn Âu Dương một cái, hẳn là nhờ vào vận khí đi. Khẩu âm là người địa phương, nhưng chưa từng thấy qua người này. Lão Cửu vừa bồi tiền vừa tùy ý hỏi:
" Công tử thật là số đỏ, không biết công tử là người ở nơi nào?"
" Âu gia trang!"
" Khó trách gọn gàng như vậy."
Tam nương nói:
" Âu gia trang cũng là nơi tốt, cá gạo sung túc, không đóng thuế không giao ruộng."
" Bên ngoài cũng không phải như vậy sao?"
Âu Dương lại xuất hiện ánh mắt mê mang.
Lão Cửu cắt đứt:
" Nói nhiều như vậy để làm chi, tiếp tục."
Tiện tay quăng ra, ba ba năm, năm điểm điểm số không nhỏ.
Bị người hoài nghi rồi, phải thua ván này mới được. Thắng nữa thì phiền toái, thua thì đơn giản hơn nhiều, Âu Dương nắm xúc xắc lên tùy tiện ném ra ngoài, thuận tiện còn thử xem tính chất của cái chén này.
"Ba con bốn! Báo tử."
Mấy người còn lại cùng nhau nhìn Âu Dương.
Thấy kết quả vậy, Âu Dương suýt nữa ói ra máu, tài thần ca ca ngươi tới có phải là quá không phải lúc không, ta là một thanh niên đầy hứa hẹn chỉ muốn dựa vào hai tay kiếm tiền mà thôi. Ngài lại cứ thích bon chen quá vậy. Bình thường theo ý nghĩa mà nói, tài thần với suy thần là đối lập, nhưng Thiên đường với Địa ngục cũng chỉ có cách một đường, nói cách khác tài thần tới đồng thời suy thần cũng đã ở bên cạnh ngươi - Trích lời một lão đánh bạc chơi bẩn nào đó tay phải bị chặt. Hắn cả đời này vui mừng duy nhất chính là cảnh sát không có cách gì còng tay hắn cả.
" Bốn điểm sao?"
Âu Dương hỏi:
" Ta có phải là thua rồi không?"
Lại thấy mê mang.
"... Đúng vậy."
" Hai tiểu quỷ mười lăm mười sáu tuổi."
" Cửa sau đi ra ngoài rồi."
" Đuổi theo!"
"..."
Chỉ chốc lát tiểu nhị đang mê mang tiếp tục mê mang:
" Hai vị khách quan... Ơ? Là các ngươi?"
Âu Dương ha ha cười một tiếng:
" Một nhã gian."
" Bên trong mời!"
Tiểu nhị rốt cuộc khôi phục bản năng nghề nghiệp.
...
" Thiếu gia, làm sao ngươi biết sẽ có phiền toái?"
" Bởi vì theo như bình thường mà nói, nhà cái thấy đổ khách thắng tiền còn muốn chạy, tất nhiên sẽ giữ lại. Không giữ lại chính là nổi lên lòng nghi ngờ."
Âu Bình hỏi lại:
" Vậy lỡ như tam nương kia là nhân vật hào kiệt thì sao?"
" Hào kiệt thì đã phá sản. Một bà chủ của sòng bạc là hào kiệt, sòng bạc này còn có thể mở tiếp sao? Mở sòng bạc một lợi là đến từ đổ cược, một lợi khác đến từ vay nặng lãi. Thử nghĩ nữ nhân của một cái hội cho vay nặng lãi, sẽ là nhân vật sao?"
Âu Dương lắc đầu:
" Hơn nữa ván lão Cửu chơi bẩn kia, tam nương trước khi hắn ra tay không ngăn cản, sau khi xúc xắc rơi mới mở miệng nói, hiển nhiên là phát hiện đổ khách có người phát hiện khác thường. Tam nương này lúc này để lão Cửu làm bia đỡ đạn."
" Còn một vấn đề, thiếu gia làm sao biết tửu lâu nhà này chưởng quầy họ Lý?"
" Đần! Cửa không phải là treo tấm biển tửu lâu Lý gia sao?"
Âu Bình khen:
" Thiếu gia thật là lợi hại!"
" Tạm thời nơi này là an toàn nhất. Có điều tam nương kia cũng không phải là đèn đã cạn dầu, nữ nhân làm nghề này nhất định sẽ không nuốt xuống cục tức này."
" Vì sao lại nói như vậy?"
" Nữ nhân muốn ở nơi này dừng chân hành nghề, tinh lực tiêu phí so với nam nhân nhiều hơn nhiều. Mà uy danh là khó dựng nên nhất, chớ nói chi là uy danh của một nữ nhân. Hôm nay nàng bị mất trận này, nếu không tìm trở về chỉ sợ uy danh sẽ bị hao tổn."