Thiên Tống

Chương 1091 : Đối đầu với địch (1)

Ngày đăng: 18:43 18/04/20


Quân của Tiểu Giang đang ở nơi cách cửa Đông hai dặm! Cho kỵ binh dừng lại, đơn thân đi đến.



Triển Minh căn dặn:



"Không được bắn tên."



Kỵ binh đến cổng thành, ngẩng đầu hét lớn:



"Ai là người quản lý các ngươi?"



Âu Dương đáp:



"Ta."



"Đại ca của ta có nói, huynh ấy biết Dương Bình là nơi tốt, quan ở nơi này cũng là quan tốt, bách tính no đủ, yên bình."



Không muốn gây rối cho Dương Bình. Lần này chỉ là đơn thuần qua đây, chỉ cần thả Ngô tướng quân của chúng ta ra, nhường cho chúng ta một con đường. Chúng ta đương nhiên cũng sẽ không động đến dù là một lá cây, cọng cỏ của Dương Bình."



"Cái này.. Không phải là chúng ta không đồng ý, chủ yếu là do Ngô tướng quân của các ngươi không đồng ý."



Âu Dương quát:



"Dẫn hắn tới đây."



Ngô Gia Lượng bước lên trên cổng thành, vừa nhìn thấy đã la lớn:



"Đại ca."



"Nhị đệ"



Hơn mười tên kị binh bao quanh một gã đàn ông, bất ngờ xông tới.



Nhìn gã đàn ông này, có thể thấy hắn không phải là tên thấp bé, nhẹ cân. Thân thể hắn cường tráng, cao lớn, uy vũ cực mạnh. Nước da ngăm đen, tay chân chắc khỏe, mắt như ngôi sao sáng, tràn trề nhựa sống.



Đến gần hơn, gã đàn ông nói:



"Đệ chịu khổ rồi."



Ngô Gia Lượng lắc đầu, nói:



"Đại ca, đệ không có chịu khổ, họ không có làm khó đệ. Huynh thường nói: Đại trượng phu dám làm dám chịu. Hôm nay đệ đả thương người ta, phạm sai lầm, đệ đã đồng ý với Âu đại nhân là sẽ ở lại đây làm việc công ích rồi."




"Lẽ nào mọi người dự định sống chui sống lủi cả đời này sao? Hay là ngài có suy nghĩ sẽ lập địa bàn cho riêng mình, hay là ngài nghĩ tới việc chiêu an, hay ngài có suy nghĩ gì về chuyện sẽ giải tán tất cả mọi người, sống ẩn dật rày đây mai đó không?"



Triệu Minh ở bên cạnh nói nhỏ:



"Đại nhân, Tống Giang đã đến gần phạm vi gây sát thương của địa lôi, có cần dụ hắn tiến về trước hai bước nữa rồi giết chết hắn, điên cuồng báo thù cho những người khác hay không?"



"Không vội, sử dụng vũ lực là biện pháp cuối cùng."



Bạch Liên gật đầu:



"Đúng vậy, đám thổ phỉ chúng ta có một quy tắc, thủ lĩnh bị giết, ai có thể giết được thủ lĩnh thì người đó sau này chính là thủ lĩnh."



"Đám thổ phỉ chúng ta?"



Âu Dương hỏi.



Bạch Liên vội sửa lại:



"Bọn chúng đều quên mất bản thân bây giờ đang ở trong tình trạng hỗn loạn như thế nào."



Lý Dật Phong lại hỏi:



"Xin hỏi, nếu như bây giờ cho mọi người một con đường sống, triều đình nguyện ý chiêu an mọi người, mọi người có bằng lòng đầu hàng triều đình không?"



Câu hỏi này Tống Giang vẫn không trả lời hoặc có lẽ là không có câu trả lời.



Âu Dương lên tiếng:



"Tống Giang, ta hỏi ngươi một câu. Ngươi càm thấy các ngươi có thể đánh hạ được huyện Dương Bình không?"



"Vị đại nhân này thật biết nói đùa."



Tống Giang vừa cười vừa nói:



"Đừng nói là Dương Bình, cho dù là Thọ Châu đi chăng nữa ta cũng chỉ cần một ngày là có thể hạ được nó."



"Hay là thế này đi! Ngươi và ta, mỗi bên cử ra một kẻ đơn phương chiến đấu. Năm trận thắng ba. Nếu ngươi thắng, ta không chỉ miễn tội cho Ngô Gia Lượng, tha hắn đi, mà còn cho ngươi đi qua huyện Dương Bình. Ta cũng sẽ tài trợ cho các ngươi một nghìn quan tiền làm quân phí, ngươi thấy thế nào?"



Thắng hay thua trong trận đấu này thì bản thân đều không chịu thiệt, binh pháp gọi là tạo cho mình một điểm bất bại.