Thiên Tống

Chương 1131 : Tra sổ sách (1)

Ngày đăng: 18:44 18/04/20


Bạch Liên nói:



"Cam đại nhân nói, người này không ham sắc, không tham tiền, không hám quyền mà cũng chẳng hám danh..."



Âu Dương cười khổ, người như vậy bản thân mình cũng rất kính trọng, chỉ có điều khi người ta đã sờ tới gáy mình rồi thì đương nhiên mình cũng chẳng cần phải bái phục làm gì. Con người là vậy, ngày thường nhìn những** thì sẽ rất đã ghiền, nhưng một khi bản thân trở thành phần tử** rồi, thì lại chán ghét như chán ghét những điều hủ nát trong các tác phẩm điện ảnh và truyền hình. Tuy Âu Dương chẳng hề lấy một hạt thóc của Dương Bình làm đầy túi tiền hay để cho no miệng mình, nhưng dẫu sao thì cũng có chuyện xảy ra thật.



"Triển Minh đâu?"



"Cũng đang ở bên trong."



"Khụ khụ!"



Âu Dương hô lớn:



"Thánh chỉ tới, Triển Minh ra tiếp chỉ."



Chết tiệt, đến thái giám cũng không chịu phái đi một người, lại bảo mình tiện đường làm công công.



"Đại nhân?"



Triển Minh ngơ nhác bước ra, vội nhỏ giọng nói:



"Đại nhân, người còn đùa được, bên trong đang có người đấy."



"Là thật."



Âu Dương ném thánh chỉ cho Triển Minh, còn mình thì nhấc chân đi vào thư phòng.



...



"Âu đại nhân, lão hủ Tông Trạch, nghe danh Âu đại nhân đã lâu, nay mới có dịp gặp mặt, quả là thiếu niên anh hùng."
"Đợi một chút..."



Tông Trạch hỏi:



"Thật sự là đã trợ cấp cho những người này mỗi người hai trăm đồng?"



"Bẩm đại nhân, trừ bộ phận dân chúng có tính cách quật cường, không chịu thua kém người khác ra, thì những người phù hợp với điều kiện đã đề ra có đến sáu phần* sẽ được cầm số tiền này. Đại nhân có thể vào trong dân gian mà điều tra, đại nhân nhất định sẽ nghĩ là như vậy thì sẽ nhập bất phu xuất, nhưng có ba phần bách tính nguyện ý sẽ mang điền sản và mọi thứ khác nộp vào dân bảo sau khi mình từ giã cõi đời, điều này góp phần giảm bớt gánh nặng cho huyện lị."



"Giấu diếm nhỏ giọt sao?"



Tông Trạch vừa gật đầu, vừa cười, lại cầm ra một cuốn sổ sách khác và nói:



"Không biết số tiền này phải giải thích thế nào?."



Âu Dương ngó xem thử, hóa ra là quyển sổ lương, bên trên có ghi chép tiền lương của các nhân viên. Âu Dương cười ha ha và nói:



"Có lẽ đại nhân không biết, số tiền này là lấy từ tiền cá nhân của Âu mỗ."



"Há? Âu đại nhân lấy đâu ra số tiền lớn như vậy chứ?"



Cái này mới lạ à nha.



"Đại nhân không biết đó chứ, ở Liêu quốc, Âu mỗ có một sòng bạc lớn, lúc mới khai trương thì đã kiếm được bốn mươi vạn quan tiền, mà tháng này đã tới bạc triệu. Việc này Âu mỗ đã tường trình với Hoàng Thượng. Thêm vào đó, Âu mỗ còn là cổ đông của hiệp hội thương nghiệp Dương Bình, ở ngân hàng tư nhân Dương Bình, Hải vận Dương Bình đều có lợi nhuận cả, lấy một chút nhỏ ở đó trợ cấp có thủ hạ, đó là việc nên làm mà. Nếu đại nhân không tin, có thể đến ngân hàng tư nhân Dương Bình ở Đông Kinh tiến hành thẩm tra, mỗi một lần Âu mỗ sẽ nhập sổ bốn mươi vạn tiền, đã được chia làm hai phần, tổng cộng đã được nhắc đến trên sổ sách Dương Bình, khởi thủy đều là tiền từ Liêu quốc gửi qua."



"Đại nhân thật là biết cách hái ra tiền."



Tông Trạch đau đầu, vốn tưởng đã tóm được cái chân đau của người ta rồi, không ngờ người ta có thể giải thích rõ ràng, tường tận đến vậy, có tình, có lý, có căn cứ hẳn hoi, nhất thời không cách nào phản bác. Nhưng hắn không tin là không dính bẩn, xem ra chuyện này không thể chỉ dựa vào hai người mà mình dắt theo mà có thể điều tra rõ ràng rồi, đã thế đây còn là một việc lớn vô cùng, không gì sánh được nữa.



Muốn điều tra rõ, trước tiên phải biết được Âu Dương có bao nhiêu khoản tiền riêng, còn phải đến Liêu quốc lấy một bản sổ sách nữa. Sau đó phải truy xét lại xem số tiền thuế mà mỗi hộ, mỗi gia đình nộp lên trên là bao nhiều, cuối cùng thống kê lại. Loại chuyện này cho dù có phô trương đến cỡ nào thì khi tiến hành cũng sẽ gặp khó khăn, người ta bây giờ là vua của Dương Bình, chỉ cần dặn dò sơ sơ một tiếng, thì tất cả các đơn vị nộp thuế sẽ muôn miệng một lời, bản thân mình căn bản là không có cách gì. Hơn nữa đây không chỉ là huyện thành, thu chi thuế vụ còn có thêm tám xã, mười một thôn nữa, rõ là một việc lớn, cho dù là Tông Trạch thì cũng chật vật trong lòng.