Thiên Tống

Chương 13 : Cùng nữ tặc sống ở quỷ ốc (thượng)

Ngày đăng: 18:41 18/04/20


Bởi vì có mặt mũi của đường ca Âu Dương, người của Tam nương không thèm để ý Âu Dương đi dạo trên đường. Màn đêm dần dần dày đặc, hai người đi hai khắc vẫn chưa tìm được chỗ tránh nạn. Âu Dương đang chuẩn bị cắn răng đi miếu sơn thần đánh cuộc vận khí, ánh mắt đột nhiên sáng lên chỉ một gian phòng lớn nói



"Có rồi!"



Âu Bình hỏi:



"Đây là địa phương nào?"



"Đây là quỷ phòng lúc ta vào thành thi, anh nói với ta. Nghe nói đã ba mươi năm không có người ở, thỉnh thoảng nửa đêm sẽ còn có đủ loại tiếng quái lạ. Có đạo sĩ vân du nói nơi đây chính là đất đại hung, vì vậy quan phủ liền niêm phong phòng."



Đạo sĩ vân du này sẽ không phải là cha của Thái Hư Tử chứ? Phong cách rất giống nha, đều là thuận Dân ý .



"Quỷ, quỷ. . . Phòng?"



Âu Bình vừa nghe mặt liền tái rồi, chân bắt đầu run. Mới vừa ở trước mặt nữ tặc, vẫn còn đứng nổi, bây giờ cơ hồ là trực tiếp dựa trên người Âu Dương.



"Sợ thì ngươi liền về nhà đại thiếu gia, sau đó ngày mai ngươi bị trói về, một mình thiếu gia ta ra khỏi thành tiêu diêu tự tại."



Âu Dương vung tay bước đi.



". . ."



Âu Bình cắn răng một cái vội hô:



"Thiếu gia, chờ ta."



. . .



Vào phòng quỷ không có chút khó khăn nào cả, chỉ có điều bầu không khí ở đây quả thật có điểm quỷ dị. Âu Dương nhìn hai bên thử cũng có chút chột dạ, phòng cũ nát, cỏ dại mọc đầy, ngổn ngang vô cùng. Khắp nơi là chuột, mạng nhện, bên khe nước còn du động một con rắn độc.



Đẩy cửa phòng chính ra, Két một tiếng, Âu Bình lập tức nhắm mắt lại túm chặt quần áo Âu Dương. Âu Dương an ủi:



"Sợ cái gì, mở cửa không phải luôn là thanh âm này à?"



Âu Dương nhìn hai bên một chút, hiển nhiên chủ nhân phòng này ban đầu khá có tiền, bàn đều là gỗ lim tạo thành. Bài trí bên trong coi như chỉnh tề. Âu Dương đứng trong phòng quan sát xong mới gọi:



"Âu Bình, ta phụ trách sửa sang lại một chỗ, đừng nhóm lửa trong phòng buổi tối mà đốt gia cụ người ta. Ngươi đi tìm một số tấm ván gỗ sạch sẽ trải trên đất, thuận tiện giết con rắn vừa thấy lúc nãy, còn cả chuột cũng xử mấy con luôn."



"Rắn ta không sợ."



Âu Bình run rẩy nói:



"Ta sợ. . ."



"Sợ quỷ? Ngươi từng gặp quỷ sao?"



"Không!"



Âu Bình lắc đầu.



"Vậy sao ngươi không nghĩ rằng quỷ thật ra là sợ người chứ?"



Âu Dương nói:



"Đi thôi đi thôi, tí nữa ta bắt nữ quỷ qua đêm với ngươi."



"Thiếu gia, ta đi liền ta đi, ngươi đừng nhắc chữ kia. Nếu thật muốn nói, liền nói thứ bẩn."



"Biết rồi, mau đi đi."



Âu Dương vuốt tay áo sửa sang lại phòng khách.




Âu Dương cho mình miếng súp:



"Có thể ăn rồi."



"Không nên không đếm xỉa mỗi một câu ta nói."



Nữ tặc giận dữ.



"Ngươi có ăn không?"



". . . Ăn!"



Nữ tặc lập tức ngồi xuống, nhẹ nhàng kéo miếng vải che cái miệng nhỏ.



. . .



Âu Dương dùng một đống nước miếng, rốt cục khiến Âu Bình tin tưởng nữ tặc thở phì phì ăn canh trước mặt kia là người, chứ không phải nữ quỷ. Mặc dù chỉ thiếu một chữ, nhưng sự can đảm của Âu Bình nhưng lại từ Địa ngục về tới nhân gian.



"Cô nương, chẳng biết có thể thông báo phương danh không?"



Âu Bình rất văn nhã, dù sao cũng từng học vài năm tư thục.



"Ngươi đoán đi!"



Nữ tặc giận trả lời.



"Ha ha!"



Âu Dương cười nói:



"Ngươi thật đúng là vừa học liền bán. Âu Bình ăn đi, nàng vừa mua bán không thành, tâm tình không tốt, chớ chọc nàng."



"Còn không phải do ngươi?"



Nữ tặc cảm thấy hôm nay mình đặc biệt dễ tức giận, nàng rất tức giận kẻ tên Âu Dương một không úy kỵ, hai không tức giận, tựa hồ chuyện gì đều không sao cả kia. Mình dù gì cũng là tặc, là phi tặc che mặt, còn là một phi tặc che mặt biết võ công. Nàng sao biết, Âu Dương đang an bài nàng trên đường hoàng tuyền.



"Trộm đồ không tốt."



Âu Dương thấy nữ tặc sắp giận vội nói:



"Trộm không được đồ tức giận lại càng không tốt. Hơn nữa ngươi không phải cũng đã đắc thủ mấy lần sao?"



"Hừ! Ngươi nghĩ rằng ta trộm quan ấn là vì tiền sao?"



"Ồ?"



Âu Dương lần đầu tiên có chút kinh ngạc:



"Không phải vì tiền?"



Nữ tặc rất hài lòng biểu lộ này của Âu Dương:



"Muốn biết nguyên nhân không?"



"Muốn."



"Tự đoán đi!"



Âu Dương: ". . ."