Thiên Tống

Chương 1181 : Dương Bình du ký (1)

Ngày đăng: 18:44 18/04/20


Triệu Ngọc ngẫm nghĩ rồi nói tiếp:



"Bồi thường thiệt hại cho người bị thương thì không có vấn đề gì, về phần giam vào ngục thất với đánh mấy hèo thì ta nghe nói trong luật pháp Đại Tống có trách trượng pháp."



"Uhm! Có thì có thật. Nhưng mà...."



Cam Tín chỉ vào Tiểu Thanh và nói:



"Đơn cử là vị quận chúa này, chống người thi hành công vụ, lại còn đả thương mệnh quan triều đình. Theo pháp luật của Đại Tống, có thể bị khép vào tội tạo phản. Đương nhiên nếu vị này đúng là quận chúa, không coi bách tính ra gì thì thôi đi, nhưng đả thương đến mệnh quan triều đình thì ít nhất cũng phải bị giao đến cho Đại Nội trách phạt, Đại Nội cũng phải có công văn nói rõ kết quả cho huyện Dương Bình."



"Đại nhân, người đang làm gì vậy hả?"



Giọng của Triển Minh từ bên ngoài truyền vào trong. Trán Cam Tín mướt mồ hôi, Triển Minh ơi là Triển Minh, ngươi đến thật chẳng đúng lúc gì cả.



"Âu Dương, khanh đi ra đây cho ta."



Triệu Ngọc ngây ngốc ba giây, sau đó liền nổi giận, giận, vô cùng tức giận.



"Ai zô, đến rồi đây.!"



Âu Dương bê mông bước vào hành lễ:



"Vi thần tham kiến Bệ hạ, không biết Bệ hạ đến nên không kịp ra nghênh đón, mong người thứ tội."



"A...."



Cam Tín hoảng sợ, người này thế nào mà lại là Hoàng Đế. Cái tên đại nhân chết tiệt, giết người không đền mạng mà, đến mình mà hắn cũng lừa. Cam Tín vội vàng chắp tay và nghiêng mình hành lễ:



"Cam Tín bái kiến Bệ hạ."



"Uhm!"



Triệu Ngọc bước đến vị trí chủ đường, ngồi xuống, gõ kinh đường mộc một cái rồi quát lớn:



"Còn không mau cởi trói."



Âu Dương vội nói:



"Cởi trói, cởi trói, ha ha! Vi thần vốn dự định đến Mai Điền, quên chút đồ nên mới quay về lấy, không ngờ lại có diễm phúc thấy được long nhan, thật là vô cùng may mắn."



"Hừ! Khanh nghĩ ta sẽ tin mấy lời quỷ quyệt của khanh sao? Khanh...."



Triệu Ngọc vẫn còn chưa nói hết, Âu Dương đột nhiên ôm bụng và nói:



"Ai ya!"



Sau đó liền ngả lăn quay xuống nền nhà, hai mắt trắng dã, tay chân giật giật, miệng thì sùi bọt mép.



Cam Tín hoảng sợ hét lớn:
"Nếu như..."



"Hoặc là bọn họ không ra khỏi cửa, hoặc là toàn thể các ngươi phải đi sửa đường."



Hương binh lập tức nói:



"Dạ, thưa đại nhân!"



....



"Chào Âu đại nhân!"



Một gã thân hào nông thôn chắp tay làm lễ.



"Hữu lễ, hữu lễ a."



Triệu Ngọc thở dài và nói:



"Nãy giờ đi mới được bốn mươi trượng mà khanh đã nói tơi hai mươi lần không cần đa lễ rồi đấy."



"Lễ nhiều người ta sẽ không trách.... Hữu lễ, hữu lễ."



Nhìn mặt trời đã lặn xuống phía Tây, ráng chiều lộ ra nơi khoảng trời xa, Âu Dương mở miệng hỏi:



"Bệ hạ vẫn chưa ăn gì có phải không?"



"Đừng gọi ta là Bệ hạ, bây giờ ta đang mục vi phục, ngươi cứ gọi thẳng tên của ta là được rồi."



"Dạ... Tên của Bệ hạ là gì?"



"Triệu Ngọc."



Triệu Ngọc nói:



"Ăn cơm nào."



Âu Dương và Triệu Ngọc cùng tiến vào tửu lầu của nhà họ Vương, tiểu nhị ra đón tiếp vừa nhìn thấy Triệu Ngọc liền ngây ra một lúc, nhưng sau đó đã lập tức chào hỏi rất nhiệt tình:



"Đại nhân, mời người lên lầu."



Triệu Ngọc cười và hỏi:



"Trên đó sẽ có chỗ sao?"



"Đại nhân đến thì đương nhiên là sẽ có chỗ rồi."



Bước lên lầu hai, tiểu nhị đến thương lượng với mọi người ở chiếc bàn có ít người ngồi một lát, hai tên tiểu nhị hợp lực khiêng ra một chiếc bàn. Âu Dương chắp tay nói lời cảm ta, hai tiểu nhị khiêng bàn ra liền trả lễ, sau đó nói mấy lời khách sáo với Âu Dương.