Thiên Tống

Chương 1272 : Kẻ thù gặp nhau trừng đỏ con mắt (2)

Ngày đăng: 18:44 18/04/20


Lương Hồng Ngọc cắn răng nói:



" Ta chính là Lương Hồng Ngọc mà ngươi nói kia, nhưng sự thật không phải là như thế. Cha ta gấp rút tiếp viện tiểu huyện kia, là bởi vì tri huyện kia là thân tín của Vương Phân, châu lý gửi lệnh đến nên mới vứt bỏ châu mà đi. Mà còn quân đội mấy ngàn ở châu lý không có đại tướng, vừa nghe nói có kẻ trộm tới công, tất cả đã trốn chạy. Khiến Trì Châu bị kẻ trộm chiếm lấy, mà còn cha ta bởi vậy không thể cầu viện. Nhưng sau Trì Châu truyền lệnh xuống giáng cấp xử lý, mà còn cha ta cùng với huynh trưởng lại bị chém đầu. Về phần người giúp hai mẹ con chúng ta, là cấp dưới trước kia của ông nội ta, là một tên Chỉ Huy Sứ ở Đông Kinh, tháng trước đã đột ngột bệnh chết. Ta không thuộc doanh địa của hắn, hắn để tránh ta phải lưu lạc nên dùng tiền hối lộ quản sự, quản sự cũng cảm kích liền đem ta đến đây, nhưng lâu chưa lấy tiền, đã bắt đầu bức bách ta. Vừa dịp gặp Dương Bình mở đại hội thể dục thể thao, ta liền trốn thoát, vì muốn chính tay đâm Vương Phân, báo thù cho cha và huynh ta."



" Kỳ thật cha ngươi coi như là đánh bại trận, hơn nữa kết quả cuối cùng là hai bên đều không có quản lý được, hai quan to chết, bách tính bị cướp sạch. Thân là một tướng lĩnh nhưng không vào thời khắc quyết định mà quyết đoán. Bách tính xuất tiền ra, không phải là hi vọng lúc gặp chuyện có tướng lĩnh ra bảo vệ sao? Nhưng nhìn hậu quả lúc này... Hình như cũng không tính là quá oan, thiên hạ người oan so với cha huynh ngươi còn nhiều hơn."



" Ta vốn dĩ là muốn giết Vương Phân, nhưng ta gặp ngươi."



Lương Hồng Ngọc đến gần Âu Dương nói:



" Ta vì ngươi, ta nguyện ý thù gì cũng không báo."



" Ta một chữ cũng không tin. Bởi vì người dâng tấu chương kia căn bản không phải là Vương Phân, mà là Hữu Phó Xạ kiêm môn hạ thị lang Thái Kinh."



Âu Dương lạnh nhạt nói:



" Ngươi muốn giết chính là Thái Kinh, nhưng không ngờ hắn không có tới Dương Bình. Rồi sau đó thần xui quỷ khiến ngươi theo kế hoạch lợi dụng Lưu Huệ Lan quen được ta, cuối cùng cùng với ta cùng nhau đến chúc thọ Thái Kinh, giết hắn báo thù."



Lương Hồng Ngọc im lặng một hồi rồi nói:



" Ta tuy là tiểu thiếp của ngươi, nhưng vẫn có danh không có phận, ngươi muốn cái gì ta cũng có thể cho ngươi, chỉ cần ngươi dẫn ta đi vào."



" Ngươi nói giỡn à!"



Âu Dương thở dài nói:



" Nghe lời, ngươi đi đi. Ngươi mới bao nhiêu tuổi, tuổi trẻ xinh đẹp. Không đáng vì một người mà phải xuống mồ."



Lương Hồng Ngọc cười một tiếng nói:



" Được rồi, ta đi."



"..."




Trương Bang Xương một bên mệt mỏi nói:



" Vẫn là Thái tướng có mặt mũi, lão phu năm trước gửi thiếp mời cho hắn, hắn khen ngược, trực tiếp phái phóng viên Hoàng Gia báo Đông Kinh đưa cho lão phu một túi đất đặc sản, chính là đất của Đông Kinh."



" Người tuổi trẻ không hiểu chuyện, nên tôi luyện nhiều hơn mới tốt."



Thái Kinh cười nói:



" Vị này chính là người năm đó thái thượng hoàng chọn ra đánh đồng với ta. Có tài đức, tương lai tất nhiên địa vị cực cao."



Trương Bang Xương một bên hỏi:



" Âu Dương mang gì tới đây?"



" Một đào thọ lớn bằng vàng ròng, khoảng chừng hai cân, bên trên còn khắc Ngũ Phúc Đồ."



" Tốt, tốt!"



Thái Kinh vuốt râu.



Kim đào, ừm ừm, ít nhất xem ra cũng được. Ít nhất là lớp bên ngoài. Trừ phi Thái Kinh ngươi đem nó đập vỡ, bằng không nó chính là kim đào, thật thể đó, bên trong tuyệt đối là rỗng ruột. Hoàng đế còn dám lừa gạt, huống chi là một tể tướng. Mặc dù thứ này dung tục, nhưng tục cũng có chỗ tốt của tục.



Thân là người phụ trách Hoàng Gia báo Đông Kinh, Lý Dật Phong tất nhiên cũng nhận được thiệp mời, vừa vào Thái phủ liền đến làm hướng dẫn viên cho Âu Dương:



"Người kia cực kỳ..."



" Ngươi đã nói ba lượt cực kỳ rồi."



Âu Dương khinh bỉ:



" Có thể không dùng thủ đoạn phóng viên để gạt ta được không? Mấy người tứ phẩm khiến ngươi kêu gào nửa ngày."