Thiên Tống
Chương 17 : Giao phong
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Xem ra đúng là nhắm vào mình, cỗ kiệu ngược lại lúc ẩn lúc không, nhưng mấy đại hán lại hai người một tổ đi theo mình. Giữa ban ngày định bắt cóc à? Âu Dương sờ cằm, không ngờ theo dõi chuyên gia theo dõi. . .
"Công chúa, bị hắn phát hiện rồi."
"Không thể nào? Chẳng lẽ chân tướng thần kỳ như ngươi nói?"
Công chúa kinh ngạc một tiếng.
"Công chúa!"
Người ngoài kiệu nói:
"Đồng bọn người kia đang đi theo chúng ta."
"Thú vị, quả thật có điểm môn đạo."
Công chúa hạ lệnh:
"Bắt lấy người phía trước kia."
"Báo công chúa, người nọ. . . Không thấy nữa."
Một đại hán hồi báo.
"Làm sao có thể?"
Công chúa nhìn ngoài kiệu, một con phố rất bình thường, có khách sạn có tửu lâu còn cả nhà tắm, ngay cả người chiếm phố bày quầy cũng không có, lúc này giận dữ mắng mỏ:
"Các ngươi bọn giá áo túi cơm này, còn không biết xấu hổ nói là tinh nhuệ trong vệ."
Thanh âm khác, chính là nữ tặc ngược lại giải vây cho bọn họ:
"Công chúa, bọn họ có thể cũng chỉ là nhất thời chủ quan."
"Ừm. . . Vậy bắt tiểu tử đằng sau đi."
"Xuất hiện rồi!"
Đại hán trước kiệu vội chỉ về phía sau.
Âu Dương đến bên cạnh Âu Bình nói:
"Ngươi bị phát hiện rồi, chạy về phía vị trí thuyền hoa, bọn họ kiêu ngạo hơn nữa, cũng không dám bá đạo trước mặt sinh đồ đâu."
"Thiếu gia vậy còn ngươi?"
"Đừng để ý tới ta."
Âu Dương xoay người dựng thẳng một ngón giữa với cỗ kiệu, sau đó cười ha hả, đi vào trong tửu lâu hắn vừa ra.
"Đuổi! Xẻo thịt tiểu tử không biết trời cao đất rộng này cho ta."
Công chúa giận dữ hô với kiệu phu:
"Các ngươi đều đi."
. . .
Điếm tiểu nhị chỉ ra sau lưng:
"Cửa sau."
"Nếu ngươi có thể đoán ra một người khác trong kiệu, bổn cung liền chuẩn ngươi ngồi."
"Là nữ tặc, biết từ sớm rồi."
Âu Dương không khách khí mà ngồi xuống, quá không khó khăn.
"Bổn cung thưởng thức người có tài học, bây giờ cho các ngươi một cơ hội sống. Chỉ cần ngươi có thể nói ra bổn cung sao phái. . . nữ tặc đi trộm quan ấn, bổn cung liền bỏ qua các ngươi."
"Ừm. . ."
Sau khi Âu Dương trầm tư:
"Nếu thảo dân đoán không lầm, huyện lệnh huyện gần đó là người công chúa miễn. Nguyên nhân chính là hắn có thể ở trong vòng hai ngày góp ra trăm lượng hoàng kim. Về phần công chúa vì sao phái nữ tặc đi trộm quan ấn, có thể chỉ là các ngươi có đánh cuộc, cũng có thể nhất thời cao hứng, hoặc là một trò chơi giữa các ngươi, trò chơi hoàng gia, bách tính không biết, cũng không dám giải."
". . ."
Trong kiệu sau một hồi trầm mặc rốt cuộc truyền đến một câu:
"Các ngươi có thể đi."
"Tạ công chúa."
Âu Dương hô:
"Tiểu nhị, tính tiền."
"Còn không mau cút đi?"
Thanh âm của nữ tặc.
"Ăn cơm trả tiền, chính là lẽ phải. Ta nghĩ các ngươi cũng không có hứng bồi cánh cửa của ông chủ đây, ta trả là được."
"Người đâu, cho chủ quán trăm lượng bạc."
Công chúa hỏi:
"Vậy được chưa?"
"Tạ công chúa."
Âu Dương nhỏ giọng nói với tiểu nhị bên cạnh:
"Tiền rượu của ta tính ở trong trăm lượng bạc kia có thể không."
"Có. . . Có thể."
Tiểu nhị run rẩy trả lời.
"Cám ơn!"
Nữ tặc trong kiệu hỏi:
"Công chúa, ngươi. . ."
"Ngươi đi theo bổn cung nhiều năm, có thể thấy được bổn cung lạm sát kẻ vô tội?"
Công chúa nói:
"Ngươi dặn dò một tiếng với quan viên địa phương, cử nhân hắn, ta chọn rồi. Hồi cung."