Thiên Tống

Chương 1311 : Cáo mượn oai hùm (1)

Ngày đăng: 18:44 18/04/20


"Âu đại nhân tuyệt không lén tiếp xúc với chúng ta."



Cửu công công vội trả lời, tiếp xúc chính là Lý Dật Phong, thực không quan hệ với Âu Dương.



"Việc này cứ như vậy đi."



Triệu Ngọc có điểm không kiên nhẫn:



"Âu Dương cũng coi như hết tâm ý, trẫm chuẩn hắn đến lúc đó đi tiễn nữ nhân này một đoạn đường, xác cũng để hắn liệm, toàn vẹn danh tình nghĩa của hắn."



"Việc này. . ."



Tiểu Thanh nhìn Cửu công công, Cửu công công lắc đầu bảo nàng đừng nói tiếp.



Triệu Ngọc sau khi cảm giác được hỏi:



"Sao?"



Tiểu Thanh nói:



"Tỷ tỷ, ta đáp ứng Âu Dương, giúp hắn cứu Lương Hồng Ngọc ra."



"Ngươi đáp ứng giúp hắn cứu nữ nhân? Liền chưa thấy người ngu như ngươi. Nhắc tới Âu Dương cũng mở miệng không biết xấu hổ."



Triệu Ngọc nói:



"Trẫm còn chưa tìm hắn tính sổ đó. Trẫm chỉ bảo hắn tư Liêu ngự Kim thuận tiện kiếm chút tiền. Hắn hay lắm, hai bên cùng kiếm lợi. Cẩn thận trẫm đem xưởng quân của hắn sung công."



Càng nghĩ càng cả giận nói:



"Chuyện xấu làm nhiều như vậy, bây giờ còn được voi đòi tiên, đúng là óc chó, thực hận không thể chộp tới đánh cho một trận."



"Vậy. . ."



Tiểu Thanh Tráng đánh bạo nói:



"Hắn nói phó tổng biên của báo hoàng gia Lưu Huệ Lan có thai, mà Lương Hồng Ngọc trùng hợp là người tiếp nhận giúp."



Triệu Ngọc nhìn tiểu Thanh bất đắc dĩ nói:



"Ngươi bị hắn lừa gạt rồi. Bốn châu thiết điểm phụ cận Dương Bình không nói. Cứ nhìn bên Đông Kinh liền có gần mười phóng viên hoàng gia, ai cũng không phải là đèn đã cạn dầu, Lương Hồng Ngọc căn bản không hiểu báo là gì, ngay cả vận hành cơ bản đều không rõ, sao lại thành người tiếp nhận phó tổng biên? Có điều. . . Tiểu tử này bồi dưỡng nhân tài ngược lại rất khá. Lý Dật Phong kia chỉ là một người hầu, lại được hắn tạo thành nhân tài. Chỉ cần là Lý Dật Phong đưa tin, đều rất có giá trị quan sát. Hơn nữa cũng thay trẫm phân ra không ít sầu lo."



Tiểu Thanh cẩn thận nói:



"Hắn nói, tỷ tỷ ngài còn thiếu nợ hắn hai quan nô "



Triệu Ngọc vốn còn nghĩ Âu Dương có công, bây giờ vừa nghe thấy câu này liền giận dữ, vỗ ghế đứng lên:



"Hay lắm. Tuyên hắn vào điện."



"Dạ"



Cửu công công đáp dạ. Phải nói nữ nhân quả thật không giảng đạo lý, ngươi đúng là thiếu nợ người ta hai quan nô, thánh chỉ còn ở trong nhà người ta đó. Đương nhiên vụ kiện cáo này Âu Dương dám tố, cũng không ai dám tiếp.
Triệu Ngọc nhìn Âu Dương thật lâu, tới mức xuyên qua cả lông tóc của Âu Dương mới cất lời:



"Ngươi cho hắn chỗ tốt gì?"



"Không, người ta là Tể tướng, bụng có thể chống thuyền."



Âu Dương cúi đầu nói.



"Nói thẳng đi, ngươi có phải là muốn cứu Lương Hồng Ngọc này?"



"Dạ"



"Chỉ cần ngươi nói cho trẫm, ngươi cho Thái Tướng chỗ tốt gì, trẫm liền thả nàng."



"Âu Dương thề với liệt tổ liệt tông, tuyệt đối không cho Thái Tướng chỗ tốt gì."



Triệu Ngọc như cũ nghi hoặc hỏi:



"Thật à?"



"Thật"



Triệu Ngọc liếc Cửu công công, Cửu công công ở một bên bất đắc dĩ lẩm bẩm:



"Cáo mượn oai hùm"



Cáo mượn oai hùm? Triệu Ngọc cân nhắc một hồi suýt nữa thổ huyết:



"Không ngờ hắn dùng trẫm đi dọa Thái Tướng?"



Cửu công công cẩn thận nói:



"Việc này. . . Bệ hạ triệu Thái Tướng, tựa hồ hơi đường đột. Tướng một nước tự nhiên sẽ phỏng đoán tâm tư cùng dụng ý của bệ hạ."



Đương nhiên triệu Thái Kinh, cũng là để khi dễ Âu Dương, không ngờ lại chuyển tảng đá đập bể chân mình.



". . ."



Âu Dương vẫn cúi đầu.



Không tức giận, không tức giận. Triệu Ngọc nhắm mắt lại hít sâu một hơi nói:



"Nhìn không ra Âu Dương ngươi còn có tâm kế sâu như vậy."



"Bệ hạ cớ gì nói ra lời ấy?"



Âu Dương ngẩng đầu, hay cho một đôi mắt mê mang.



Triệu Ngọc lại tức giận, liên tục gật đầu nói:



"Giỏi, giỏi lắm, ngươi muốn cứu nàng phải không? Hay lắm, trẫm xem Âu Dương ngươi là người có tình nghĩa như thế nào. Phí chuộc hình một trăm mười hai vạn tám ngàn sáu trăm ba mươi ba xâu."