Thiên Tống

Chương 1342 : Ba mặt mai phục (2)

Ngày đăng: 18:45 18/04/20


Một nữ đạo sĩ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹp bị Triển Minh ép đến góc tường, khuỷu tay trái Triển Minh chỉa vào cổ nàng, tay phải cầm túi tiền hỏi:



"Vị đạo trưởng này, đây là ý gì? Chẳng lẽ Tam Hà Quan đều là hạng người trộm cắp?"



Đây là thủ đoạn rập khuôn của đảng làm rớt tiền Âu Dương. Đảng làm rơi tiền đa phần lừa gạt, cướp bóc và tống tiền, có tính chuẩn xác trăm đánh trăm trúng với người ham tiểu tiện nghi.



Nữ đạo sĩ sợ hãi nói:



"Cư sĩ, có gì từ từ nói."



"Đương nhiên từ từ nói. Bên này có mười xâu giao tử cùng bốn trăm văn tiền đồng lẻ tẻ. Hỏi chuyện này, nói xong rồi không tính nữa cứ quên việc này đi, hơn nữa túi tiền cũng sẽ thuộc về ngươi."



"Cư sĩ mời nói."



Còn có chuyện tốt bực này.



Triển Minh hỏi:



"Trước đó vài ngày các ngươi có phải là cứu được một cô gái câm dưới chân núi, bây giờ nàng ở đâu?"



"Nàng? Nàng được quan chủ an bài ở hậu viện, bình thường chính là đốn củi, nấu cơm."



"Mang ta tới hậu viện."



Ngàn vạn lần không nên xem thường một tòa nữ quan, bên trong không bài trừ có người tài như đạo tặc. Mặc dù tỉ lệ rất nhỏ, nhưng không thể không chú ý.



Vì vậy Triển Minh biến thành ca ca của nữ đạo sĩ này, đi tới nội viện không có bất kỳ cản trở nào. Nội viện là địa phương các nữ đạo nghỉ ngơi. Sinh hoạt như phòng bếp, sương phòng, tắm rửa đều tiến hành ở chỗ này. Đây vẫn là đạo quan nhỏ, Như Ðông Đức cung ở Đông kinh, bên trong có bốn phần, mỗi phần có mấy trăm người, sống mấy chục năm, người còn chưa hẳn biết hết.



Vào nội viện, sau khi nữ đạo sĩ cùng các đệ tử nghe ngóng, dẫn Âu Dương đi về phía một gian sương phòng bên trái ngoài cùng. Còn chưa tới gần, sương phòng kia mở ra, một nữ tử mặc vải thô đi ra. Nàng mở to mắt nhìn Triển Minh, lập tức hất nước trong tay bỏ chạy. Triển Minh thấy rõ, đây không phải là Hoàn Nhan Lan thì còn là ai? Quát:



"Chạy đi đâu"




Nếu Âu Dương không gạt mình, lúc này đi báo danh Khai Phong phủ, chỉ một Tam Hà Quan thì không bảo vệ được mình rồi. Đường hiện giờ chỉ có thể là trốn. Nhưng chọn đường nào để trốn đây? Phía sau núi an toàn nhất, nhưng phía sau núi sau khi qua chỗ thanh tu sẽ không có đường, chỉ có thể xuyên qua núi. Đường phía bắc tương đối an toàn, có thể trực tiếp ra địa giới Đông Kinh cùng Trịnh Châu, nhưng lộ trình dài, phải đi sơn đạo một ngày. Xuống núi trực tiếp nhất mau lẹ nhất, chưa đến thời gian một canh giờ. Đi đường nào đây?



Âu Dương nói:



"Không cần nghĩ nàng sẽ vì thuận tiện mà đi con đường nào, mấu chốt là sau khi nàng đi đến con đường này sẽ làm gì. Đường phía bắc dài, đi mất lộ trình một ngày, thân thể cho dù tốt hơn nữa cũng phải tìm địa phương ăn cơm nghỉ ngơi. Mà thôn ở cửa ra đường phía bắc đã bố trí nhân thủ, đường này không cần lo lắng. Xuống núi cũng không sợ, nàng tất sẽ mua vật phẩm cùng khí cụ để chạy trốn, ít nhất cũng phải lấy một bộ quần áo. Bên này có một mình Triển Minh ẩn núp là đủ rồi. Lo lắng nhất vẫn là đi vào núi, vừa vào núi lớn thì không chắc khi nào sẽ ra ngoài, hoặc có thể còn sống ra ngoài không."



Bạch Liên hỏi:



"Nếu nàng đi núi thì phải làm sao?"



"Ra sau núi khả năng không cao, bởi vì ta đã bố trí nghi binh."



Âu Dương nói:



"Làm mấy người giả, đương nhiên hết thảy còn phải xem vận khí."



Có người? Hoàn Nhan Lan cúi người nằm sấp, nàng đã ra phía sau núi, nhưng vừa tiến vào núi không đường, lại hiện không đúng. Xa xa trong mơ hồ có thể trông thấy áo vải, mà đám chim chóc cũng không tụ tập đến khối khu vực này, gần như không nghe được tiếng chim hót. Hoàn Nhan Lan tâm tư thông tuệ, cái này cũng đại biểu cho nàng đa nghi, vừa thấy như thế, không tiếp tục đi tới, mà lại mò về, đi vào đường bắc.



Nhưng không ngờ, sau đường nhỏ đi bắc, chờ nàng không ngờ là tất cả chủ lực Âu Dương mang ngoại trừ Triển Minh. Hai mươi người, nhân thủ một nỏ tướng bao vây nửa vòng tròn. Bạch Liên dẫn đội trưởng đội quát:



"Ngươi không chạy được, bỏ vũ khí xuống."



Âu Dương cười mê mẩn nói:



"Ngươi thực không chạy được. Có điều ta có thể bảo đảm an toàn tánh mạng của ngươi."



"Ngươi đi chết đi"



Hoàn Nhan Lan giận quát một tiếng, tay cầm kiếm ngắn lao đến, Âu Dương lúc này đã nhìn rõ, là một thanh kiếm hơi ngắn hơn cánh tay. Thân kiếm không mở lưỡi, có thể cột lỏng cố định ở trên cánh tay, lúc cần sử dụng, tay phải có thể trực tiếp rút ra. Xem ra vì ám sát mình, nữ nhân này bỏ không ít tâm tư.