Thiên Tống
Chương 19 : Mộc bài
Ngày đăng: 18:42 18/04/20
Lúc Âu Bình rời nhà mặc vẫn tương đối đơn sơ, đây là cha hắn dạy bảo ăn mặc đơn giản. Âu Dương liền thay y phục của hắn, sau đó cầm mảnh vải màu vàng làm mũ để cột tóc. Như vậy chỉ còn lại một vấn đề cuối cùng: Mặt quá trắng.
Nhưng đây cũng không là vấn đề, thử nghĩ tới tên Thái Hư Tử mặt vẫn đỏ. Bên tay trái Âu Dương là thuốc dặn tiểu nhị nấu, thuốc Đông y tinh khiết, không chứa bất luận tác dụng phụ gì. Cách điều chế cũng là hiệu Thái Hư, mười chén nước tiên thành một chén nước liền xem như đại công cáo thành. Âu Dương chính là không nắm chắc lúc đó phân lượng có sai không, bây giờ thử xem, ngược lại hết sức bội phục trí nhớ của mình. Dùng bút lông sạch sẽ bôi lên mặt kể cả râu, liền xuất hiện một tầng da vàng. Không chỉ có thể thay đổi làn da, hơn nữa còn khiến nước dính làm chất dính càng tự nhiên hơn.
Lại thu thập chút vụn vặt, đã là canh năm. Âu Dương cũng không nghỉ ngơi, lén lút ra cửa. Đến vị trí chợ, trời tờ mờ sáng, đã có không ít dân trồng rau đến. Những thức ăn này cũng chẳng cần sạp, trực tiếp để giỏ làm bằng trúc thêm đòn gánh bày bán ngay tại chỗ. Âu Dương dán sát một giỏ củ cải:
"Đại thúc, củ cải thêm giỏ thêm đòn gánh bán bao nhiêu? Nón cũng cần luôn."
Đại thúc hào sảng, nói thẳng:
"Năm mươi văn, ngươi lấy đi toàn bộ."
"Tạ đại thúc."
Âu Dương trả thù lao, thử sức nặng, sau đó lấy một nửa củ cải để xuống đất nói:
"Đại thúc những thứ này tặng cho ngươi."
"Ngươi đây là?"
Đại thúc nghi hoặc.
"Hôm nay hỉ yến, không dùng nhiều như vậy, chọn cũng mệt. Ông chủ có tiền, coi như tặng củ cải cho ngươi."
Âu Dương gánh lên vai nói:
"Đại thúc tạm biệt."
Đúng là không gánh không biết khổ của gánh. Âu Dương liền không ngờ mới đi mấy trăm mét, bả vai đã muốn bãi công. Vì vậy hắn xách một hồi trên tay, đổi bả vai. Lại gánh. . . Khó khăn lắm mới vận chuyển một giỏ củ cải đến cách hành cung không xa.
"Bán củ cải, củ cải nước thượng đẳng đây."
Người lui tới bắt đầu nhiều hơn. Âu Dương chú ý tới, người thường ở phố này không nhiều lắm, người đi hầu như đều ở trong cung. Còn canh ba phải đi lấy xe chở nước suối. Hừ! Xa hoa lãng phí, người như Âu Dương cũng không rõ sao hành cung dùng nước phải kéo tận nguồn suối trên núi.
Âu Dương mới hô một hồi, lập tức có thị vệ tới đánh hắn:
"Tránh ra, tránh ra."
****! Vẫn không có bài tử. Âu Dương vội nhấc gánh, sau đó Ai u một tiếng ôm chân:
"Quan gia, trặc chân rồi."
"Đi mau."
Người ta mới mặc kệ ngươi có phải trặc chân không, không có chân ngươi cũng phải bò đi.
"Chuyện gì?"
Bên cạnh đi ra ngoài một tên y phục thường mang kim bài:
"Sư phụ đúng là cao nhân."
Có thể trách mình sao? Bút lông quá thô.
Sư phụ điêu khắc cầm một cây mảnh, trên đó dính chút mực nước gia công thêm ở trên bản vẽ Âu Dương. Khoan hãy nói sau vài nét bút gia công, phượng tựa hồ đang sống. Âu Dương mừng rỡ:
"Chính là như vậy, còn cả mẫu đơn. . ."
"Vị khách nhân này, nhất định là trông thấy có người mang vật phẩm trang sức như vậy mới đến tìm lão hủ nhỉ."
Sư phụ ép giọng:
"Ngươi có biết phối bài này của ai không?"
Âu Dương mê mang lắc đầu nói:
"Không biết, nhi tử ta nói bài tử này đẹp mắt. . ."
"Không cần nói nữa, ta hiểu rồi. Dù gì cũng là bằng gỗ, lại giấu trong nhà chơi đùa, không sao."
Sư phụ điêu khắc nói:
"Mấy ngày trước có khách nhân đến chỗ ta, ta thấy bài tử kia chạm trổ tinh tế, đặc biệt mượn để đánh giá, hóa ra chính là tác phẩm của Ngô Đại sư trong kinh."
Thực dài dòng! Âu Dương hỏi:
"Không biết sư phụ cần bao nhiêu ngày?"
"Ngày?"
Sư phụ điêu khắc cười ha hả xoay người từ cái sọt lấy ra một tấm nói:
"Trong nháy mắt, có thể. Lão hủ thấy chạm trổ kia mảnh mỹ, yêu thích không buông tay, đêm đó khắc tạo, mặc dù có chín phần tương tự, nhưng về thần thái dường như vẫn không cách nào với tới. Lại phỏng người tạo, cảnh giới tất lại cao thêm một phần. Ta là khắc chính, Ngô Đại sư là khắc phỏng trái, lại cao thêm một phần. Tính ra thì. . ."
"Năm trăm văn đủ không?"
Âu Dương đau đầu hỏi.
"Năm văn là được."
Sư phụ điêu khắc vẫn phi thường khiêm tốn.
Thật đúng là vẫn có người còn xem công chúa không ra gì hơn cả mình.
"Tạ sư phụ."
Âu Dương trả thù lao, đồng thời ở trong bình hoa bên cạnh bàn hắn lén ném một tờ giấy.