Thiên Tống

Chương 2 : Một tuổi

Ngày đăng: 18:41 18/04/20


"Tha thẩm, đi chợ à?"



Thanh âm rất êm tai.



Vương thẩm không chút khách khí đẩy nàng ra vài bước:



Đừng tới đây, lão gia căn dặn, không thể để ngươi gặp tiểu thiếu gia."



"Tha thẩm, ta chỉ xem một chút, hài tử một tuổi. . ."



"Ta nói Liễu tẩu này, nếu ngươi thực vì muốn tốt cho hài tử, thì cách nó xa một chút. Lão gia biết ta để ngươi gặp tiểu thiếu gia, còn không đuổi ta ra khỏi nhà à”.



Có gì đẹp mắt, bộ dạng thì giống như đoạn lạp xưởng. Vậy coi như xong, trước ngực còn mang theo xích chó. . . Tên khoa học gọi là khóa trường mệnh, là vàng ròng, mình từng cắn qua. Nhưng bác liền không nghĩ thử, một tiểu quỷ đeo thứ như vậy an toàn sao? Lỡ như gặp phải kẻ xấu cởi không ra, giơ tay chém xuống không phải hại chết cháu ngươi.



Cuối cùng Liễu thị vẫn không thể nào đem lễ vật một tuổi đưa cho Âu Dương, chớp mắt rơi lệ rưng rưng.



Vương thẩm tiếp tục đi, đi chưa xa thì nói chuyện với một nữ nhân sát thôn tên Tha thẩm. Tha thẩm vác tiểu quỷ trên lưng, thấy Vương thẩm liền xách xuống ôm vào ngực vừa cho bú vừa nói chuyện phiếm.



Âu Dương khinh bỉ liếc nhìn tiểu quỷ kia, đó là một nha đầu, không chỉ là nha đầu mà còn là vợ của mình, cô dâu nhỏ trong truyền thuyết. Gia gia của nàng là quan lục phẩm hưu trí ở kinh thành, cũng là quan viên lục phẩm đầu tiên trong bao nhiêu năm cách vách Liễu gia thôn. Tiểu nha đầu này tên Tú nhi, không có chút tố chất nào cả, vừa ăn vừa kéo. . . Hừ!



Tha thẩm rất ân cần mua máy xay gió cho Âu Dương, Con mắt Âu Dương khép lại cự tuyệt nhận hối lộ.



Dạo qua một vòng trở về, Vương thẩm còn được kiêm chức nấu cơm, về phần yến hội một tuổi buổi tối, là mọi người cùng giúp nhau. Bác của Âu Dương không phải là đại thế gia gì, một người hầu có chút tàn tật làm quản gia, mua một nha hoàn làm bảo mẫu hai cái miệng, còn có chính là mấy đứa ở. Ông bác thật ra người rất tốt, đợi khi nha hoàn này tìm được người trong sạch, cũng sẽ theo như thân phận nữ nhi của mình mà xuất giá, cũng chuẩn bị chút đồ cưới. Nha hoàn Tiểu Thúy cũng chăm sóc hai bác như cha mẹ.



. . .
"Có tiền đồ, đứa này tất có tiền đồ."



Lặng lẽ chạy nước mắt: Đứa này vừa nhìn đã có được thiên phú làm tham quan nhất đẳng.



"Có tiền đồ, có tiền đồ!"



Mọi người cùng nhau phụ họa, về phần có tiền đồ ra sao mọi người cũng không rõ.



Tiếp theo là đặt tên,đặt tên, cái này trong lòng Âu Dương đã định, lúc người khác nói bảy nói tám, hắn dùng đống đồ bỏ đi kia liều mạng vẽ hình mặt trời dưới đất, cái gì? Ngươi nói ghép chữ? Thể chữ lệ phức tạp như vậy làm sao bổn tiểu quỷ ghép ra được. Đoàn người vừa nhìn, tiểu quỷ này có linh khí. Đại bá ngẫm lại gọi Âu Thiên không hợp, đánh nhịp gọi Âu Dương, vì vậy đại bá lần đầu tiên trông thấy Âu Dương nở nụ cười.



Một tuổi cứ như vậy trôi qua.



. . .



Chừng ba tuổi, Âu Dương cảm giác dây thanh của mình đã có thể nói rõ ra lời, liền học câu có câu không. Sáu tuổi, bắt đầu cùng tiểu quỷ cùng năm trong thôn đến trường. Mà lúc này chuyện thống khổ nhất cũng đã tới rồi, đó chính là không có giải trí. Thân làm một người có thể đi có thể chạy có thể đùa, không có giải trí thật là muốn mạng nhỏ của Âu Dương.



Mỗi ngày sáu giờ tư thục, đọc đến độ hắn đều không hiểu cái gì là sách thánh nhân. Sau khi xong thì sao? Bơi lội? Vương thẩm đánh chết cũng không cho hắn đi, lên núi? Mọi người cùng nhau hù dọa hắn có sói. Ở trong mắt tiên sinh và bạn học, Âu Dương là một tiểu hài tử trầm ổn từ bé.



Không! Ta không phải. Trong lòng Âu Dương quát: Ta muốn hát karaoke, ta muốn hóng gió, ta muốn ăn lẩu cay tê dại, ta muốn lên mạng đọc truyện tranh. . . Đánh con quay, không hứng, ném bao cát, nhảy da gân, nhảy ô vuông, một chút hứng thú đều không có. Âu Dương ngửa mặt lên trời thở dài, thật không biết người xuyên việt các thời trước đó sống thế nào, ngày hôm nay quả thực chính là sống không bằng chết.



Đương nhiên, Âu Dương không định tự sát, hơn nữa tiểu quỷ sáu tuổi tự sát nói ra cũng sẽ có người tin à. Vì tình? Vì tiền? Hoặc là vì tiên sinh đánh vào tay? Là cân nhắc có nên lấy thuyền đi Tây Dương, ít nhất người ta chết chìm trong biển còn tìm không ra thi thể. . .



Đã thống khổ nhiều năm, Âu Dương ngược lại rất thản nhiên. Cứ vừa sáng sớm tuyệt đối không hơn 6:30 đã bị kéo dậy, buổi tối tuyệt đối không hơn 7:30 liền trên giường ngủ. Nếu nói sinh đẻ không dễ khống chế, vừa đến 7:30 không có gì giải trí, đành phải tới mấy nhà giải trí, ngoại trừ tạo em bé, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy vợ chồng cùng đi xem sao băng?