Thiên Tống

Chương 1412 : Không thành chiến (nhất) (2)

Ngày đăng: 18:45 18/04/20


Chương Lan vội ngăn Âu Dương muốn đi ra ngoài nói:



"Âu đại nhân, việc chỉ huy quân đội này..."



"Sau này trích 30% cho quân đội ngươi"



Âu Dương ghé tai Chương Lan nhỏ giọng nói.



Chương Lan do dự:



"Chuyện này... Không phải vấn đề tiền ạ".



"Chỉ có 20%"



Âu Dương đe dọa:



"Nếu không chịu phối hợp nữa, sau này hạn chế ngươi".



"30% khá hơn một chút".



"Được".



Dẫn dắt hai ngàn quân hạt nhân không phải ai khác, chính là người quen của Âu Dương, từng ở hội ** quốc tế Liêu quốc lấy được tên thứ ba - Lý Hoan. Nhắc tới chủ hạt nhân này thật đúng là hống hách, bọn người Lý Hoan một người ba ngựa, là trói mình trên lưng ngựa phóng tới không ngừng nghỉ.



"Báo!"



Thám báo nói:



"Lý tướng quân, quân địch mở rộng cửa thành".



"Mở rộng cửa thành?"



Sau khi Lý Hoan suy nghĩ hỏi:



"Có phải còn có đứa ngốc đánh đàn ở trên tường, cửa thành còn có mấy bách tính đang thong thả quét rác không".



Thám báo cả kinh nói:



"Tướng quân đúng là thần nhân".



" Không thành kế trong Tam Quốc Diễn Nghĩa".



Lý Hoan khinh bỉ không đọc:



" Truyền lệnh nấu cơm nghỉ ngơi một canh giờ, sau đó chậm rãi tới, thận trọng một chút".



"Dạ!"



Ăn no nghỉ ngơi xong, quân hạt nhân đi tới. Tới gần Long huyện, Lý Hoan ra trước mang hơn mười kỵ đánh ngựa đến đất mũi tên của Long huyện, chỉ thấy đầu tường một người đang đánh đàn, hai tiểu đồng đứng yên bên cạnh, cờ xí một mặt theo gió phiêu lãng, trên đó viết một chữ Âu. Lý Hoan cười lạnh nói:



"Trong lòng địch khiếp đảm, tiếng đàn của người kia không chỉ khó nghe cực kỳ, hơn nữa tay đang run rẩy".



Ngươi đàn hai canh giờ thử xem? Âu Dương cầm cây trúc gẩy đàn, không dám dùng ngón tay, đau!



Phó tướng Tây Hạ ở bên cạnh nói:



" Tướng quân cẩn thận kẻ địch có trá?"



Lý Hoan buông tay hỏi:



"Vậy ý ngươi là công hay không?"



"Cái này..."
"Đại nhân, bốn người đã cung khai. Có một người là con hai của tộc trưởng thị tộc Mễ Cầm, còn ba người đều là người Đảng Hạng họ Thác Bạt, phụ thân hai người là Vương gia một phương, còn người phụ thân là quan viên tam phẩm của triều đình".



Âu Dương trầm tư một hồi nói:



"Đứa con hai kia một ngàn lượng hoàng kim, có thể đổi năm trăm thớt ngựa. Con vương gia thì hai ngàn hoàng kim, con của quan viên thì năm trăm hoàng kim. Lại hỏi thử, nếu là con một, tăng gấp đôi. Sau khi bảo bọn họ viết xong bày trước mặt, đến lúc đó thống nhất lừa gạt".



"Dạ!"



Âu Dương nhìn kẻ địch nơi xa thở dài nói:



"Có thể bắt trọng ổ bọn họ thì tốt rồi".



Chương Lan nói:



"Nếu quyết chiến chính diện, quân ta có hỏa khí, giết toàn bộ ngược lại có thể, nhưng bắt giữ toàn bộ, lại rất khó".



"Người trẻ tuổi, không nên máu tanh như vậy. Dù sao xung quanh không phải nhàm chán đến nôn nóng, tìm chút việc vui kiếm chút tiền không phải rất tốt sao?" Âu Dương nói:



"Từ từ sẽ đến, chúng ta lại không gấp".



"Báo!"



Một tên thám báo lên tường thành nói:



"Quân địch cắm trại ngay tại chỗ, không có xu hướng xuất binh".



Chương Lan nói:



" Quân địch chắc chắn có lưu kỵ binh ở phía sau, chúng ta vừa tập kích doanh trại địch, hắn liền trở về áp chế công kích".



Âu Dương gật đầu:



"Nâng hai khẩu pháo lên, bắn một phát".



"Bắn không tới mà?"



"Hù bọn họ".



Âu Dương nói:



"Nhiều vũ khí như vậy không tiêu hao, ta lời ít tiền. Cứ nửa canh giờ bắn năm phát, tiểu Chương, an bài người trực ca, để huynh đệ mai phục tỉnh táo chút. Ta đi tắm đây".



Quân hạt nhân đêm đó bị ngược đãi rất thảm, mới vừa vào ngủ liền nghe thấy tiếng sấm rung trời, vội xếp hàng chuẩn bị nghênh địch, nhưng bóng dáng kẻ địch cũng chẳng phát hiện. Ngủ tiếp, lại bị bắn... cố ý bịt tai à, nhưng lại sợ kẻ địch thật tới đánh úp doanh trại. Mãi đến sáng sớm, toàn quân uể oải không chịu nổi, Lý Hoan đành phải hạ lệnh, lui về phía sau mười dặm cắm trại. Lúc này ở thêm vài ngày, bản thân muốn thành kẻ ngốc, binh sĩ người nào cũng thần kinh suy nhược.



Chương Lan nhận được quân báo suýt nữa khóc lên, vội vàng đánh thức Âu Dương:



" Kẻ địch chạy rồi, nên lập tức truy kích không".



"Chạy rồi thật tốt".



Âu Dương vừa mặc quần áo vừa nói:



"Tám chín phần mười chiều nay sẽ có Miễn tử đưa tới cửa".



"Vì sao?"



"Bởi vì ta để lại mấy sơ hở cho bọn họ".



Âu Dương không nhanh không chậm nói:



"Nhắm vào lòng người mà thiết kế âm mưu hoàn mỹ cũng không tính là âm mưu thành công. Mà âm mưu thiết kế nhắm vào logic cũng không tính là âm mưu thành công. Sự tự tin, tự đắc, nghi kị, lo âu,... của ngươi đều là nhược điểm của ngươi. Một âm mưu hoàn mỹ chẳng như bao gồm lý giải với hoàn cảnh, nghiền ngẫm về suy nghĩ của đối thủ, phân tích về bối cảnh sự kiện. Sau đó lợi dụng bất đắc dĩ, không cam lòng, lòng nghi ngờ, mặt mũi của đối thủ còn cả hiếu kỳ nhân loại đều có tiến hành đi sâu phỏng đoán. Lợi dụng những đặc điểm này dùng phương thức bị động tiếp nhận dò xét, quan sát chủ động của đối thủ. Cam đoan hắn giữ lập luận sắc sảo, nhưng lại không rõ sâu cạn. Một khi đối thủ có sự hiếu kỳ với những thứ không biết, sẽ giống ngọn lửa càng đốt càng hừng hực, sau đó dựa vào phán đoạn tự cho là mẫn duệ cùng suy luận logic, cuối cùng sa vào bẫy rập".