Thiên Tống

Chương 145 : Đại phá Thiết Diêu Tử

Ngày đăng: 18:45 18/04/20


Chương Lan an toàn trở về, Âu Dương bày tiệc rượu chúc mừng. Trên tiệc rượu thám báo báo lại:



"Báo cáo, tốc độ hành quân của Thiết Diêu Tử chậm dần, phỏng chừng sau vài ngày nữa mới tới Long huyện."



"Ừm"



Âu Dương lấy ra mấy thỏi bạc nói:



"Nhiều ngày như vậy, các huynh đệ thám báo vất vả rồi. Hai mươi lượng bạc này ngươi cầm lấy phân ra cho các huynh đệ."



"Tạ ơn đại nhân."



Thám báo mừng rỡ.



Sau khi thám báo rời khỏi, Lý Hán nổi giận đùng đùng tiến đến, quát những người xung quanh lui nói:



"Ngươi muốn chết sao, lại dám giả mạo giả truyền thánh chỉ."



". . ."



Chương Lan phun một ngụm thức ăn ra kinh hãi lắp bắp:



"Đại nhân, thánh chỉ kia là giả ư?"



Người này rõ ràng nói với mình đây là hoàng thượng đã có dự kiến trước. Âu Dương giả mạo thánh chỉ là tội chết, mình giúp hắn truyền thánh chỉ của khó thoát khỏi liên quan.



Âu Dương an ủi:



"Sợ cái gì, cũng không phải lần đầu tiên."



Cùng lắm thì làm quan cửu phẩm chứ gì, nếu ngươi dám có chứ quan thập phẩm, ta cũng dám làm.



"Người tuổi trẻ, nghe một câu cảnh báo của ta. Những kẻ phàm là nhuệ khí mười phần, thường thường không được chết già."



Lý Hán nói:



"Từ xưa đến nay có rất nhiều giáo huấn, quá tài giỏi sắc bén lại lộ liễu không biết cẩn thận che dấu, sớm muộn gì cũng chịu đau khổ."



Âu Dương cười hỏi:



"Lý đại nhân muốn tố cáo ta?"



Lý Hán khinh thường nói:



"Lão hủ không biết làm những việc tiểu nhân."



"Vậy thì quá tốt, Tiểu Chương, lát nữa đem thánh chỉ đi thiêu hủy đi."



"Vâng vâng."



Chương Lan vội vã đứng dậy nói:



"Tốt nhất mạt tướng nên đi thiêu hủy ngay bây giờ, an tâm hơn được chút."



Cái thánh chỉ giả đó thế nhưng không khác gì bom hẹn giờ cả.



"Đi đi, đi đi."



Lý Hán thấy trong quân trướng chỉ còn hai người bèn nói:



"Ngươi nếu thật sự lấy được Thiết Diêu Tử tới tay, trận chiến này chúng ta tất thắng. Có điều ngươi nắm chắc được mấy phần?"



"Người này thật khó đoán trước được. Ngươi xem Lý Hoan kia, ta trước kia vẫn cho rằng hắn là người bụng dạ hẹp hòi. Đương nhiên hắn quả thật là người như vậy. Nhưng tên này quả rất cứng đầu, mềm cứng gì đều không ăn, nói thật ta vẫn có chút bội phục hắn, dù sao người có cốt khí như vậy cũng không nhiều lắm. Có điều ta nghĩ, Thiết Diêu Tử này lại là thiết quân, dù sao có tận mấy chục tên đội trưởng, kiểu gì cũng sẽ có một vài người mưu cầu tư lợi, không mong mua chuộc được toàn bộ, nhưng mong mua chuộc được nhiều một chút."



Lý Hán gật đầu hỏi:



"Lý Hoan kia xử trí thế nào?"
Cửu Công Công trả lời:



"Đương nhiên là tốt, Tây Hạ loạn trong giặc ngoài, như Lưu tướng quân Qua Châu nổi lửa, chỉ sợ Tây Hạ biết đại quân tan tác. Đã vậy, Lương Châu cần phải đoạt về tay ta. Có Lương Châu trong tay, đông có thể uy hiếp Hoành Sơn, bắc có thể uy hiếp hành lang Hà Tây, thậm chí Tây Hạ Đô thành Hưng Khánh phủ."



"Hôm nay lâm triều Thái tướng dẫn theo các quan văn dâng sớ nói, quân nhu lương thảo hao phí khá lớn, nói cái gì vương sư đại thắng, khiến Hàn Thế Trung bọn họ thấy khó mà lui. Nói lỡ như bức người Tây Hạ nóng lên, được ăn cả ngã về không, chỉ sợ cục diện khó nắm chắc được, làm sao ngươi thấy thế nào?"



"Lời này của Thái tướng cũng không phải không có có đạo lý, Long huyện đóng quân vạn người không đủ. Vội vàng từ điều động quân đội địa phương khác, hiệu lệnh không rõ, hậu cần không kịp, vừa muốn phòng bị Tây Hạ người giương đông kích tây, chỉ sợ. . . Chỉ có điều, chúng ta chưa từng nghe nói đến đạo lí đánh thắng một phương rồi lại đi cầu hoà."



"Cái đó sớm muộn gì cũng sẽ tới, ý ngươi cũng là tán thành đàm phán giảng hòa?"



"Cái này. . . Bệ hạ thứ cho chúng thần lắm miệng. Hàn Tướng quân, Lưu tướng quân, còn có Âu Dương đại nhân đều là người có kiến giải. Như chúng ta yêm nô bế tắc trong nội cung, như Thái tướng người chỉ đọc được thánh hiền chi thư, như bệ hạ cũng không có kinh nghiệm sa trường. . ."



Triệu Ngọc hỏi:



"Có ý gì, đừng quanh co lòng vòng nữa."



"Bệ hạ thấy, Âu đại nhân là người sẽ chịu ăn thiệt thòi sao?"



"Hắn chịu thiệt? Thu được đơn đặt hàng vũ khí ba mươi vạn quan, quân lương năm vạn quan, gạo Dương Bình mười vạn quan, binh phục Dương Bình ba vạn quan, hắn chịu thiệt thòi?"



Triệu Ngọc cả giận nói:



"Chỉ mới thiệt hại của hắn một trăm vạn quan, trẫm còn cảm thấy thiệt thòi mới lạ. Lần trước dâng sơ không phải nói về tình hình chiến đấu, mà là cùng trẫm thương lượng có thể cũng bán địa lôi cho Kim quốc hay không. Nguyên nhân là nói công cụ dò lôi khí vẫn không có người mua, cảm thấy thiệt thòi."



Cửu Công Công nói:



"Thật ra bên Tần Phượng Lộ tiêu tiền quả thật không nhiều, Âu đại nhân đã là người không chấp nhận chịu lỗ, vậy không bằng khiến cho Âu đại nhân phải lăn lộn một hồi đi."



Triệu Ngọc lắc đầu:



"Ngươi không hiểu, trẫm cần chính là chiến thắng, có thể củng cố hoàng quyền, thành lập uy tín. Nếu tiếp tục tấn công nhưng có một phần không nắm chắc, vậy cục diện cực tốt này không phải đã bị phí hoài sao?"



Quân sự là để phục vụ cho chính trị, cho dù là đấu tranh cho quyền lợi nội bộ. Điểm ấy Triệu Ngọc vẫn hiểu. Nàng sở dĩ không hài lòng chiến lược hao tổn của Hàn Thế Trung chính là vì nguyên nhân này. Không ngờ Âu Dương lại đại thắng hai trận, nghe thấy tin này, phản ứng đầu tiên của nàng chính là thấy tình thì tốt liền muốn thu quân.



. . .



Lưu Kỹ đã về tới Long huyện, một đường thuận lợi, đến ngay đầu nguồn nước Qua Châu thì ném đá bụi và các loại cỏ độc vào, diện tích cây non tử vong đạt đến bảy phần. Rồi sau đó tiến thẳng vào biên giới Thổ Phiên, tránh đi truy binh. Sau khi hoành hành ngàn dặm lại ra khỏi Thổ Phiên đến Dân Châu của Tần Phượng Lộ.



Quân đội Tây Hạ Tiểu Cổ đã đi đến ngoài Long huyện, Lưu Kỹ trở lại Long huyện, không quản mệt nhọc bố trí suốt đêm. Ép quân Tây Hạ tiên phong lui về hai mươi dặm phía sau hạ trại.



Hôm nay Lưu Kỹ vừa trở về tướng phủ, đã nhìn thấy Âu Dương ở chỗ mình một mình phẩm rượu. Lưu Kỹ đem áo giáp giao cho thân binh trở ra nói:



"Đại nhân, xảy ra chuyện gì?"



"Triều đình vừa đưa thánh chỉ đến. Bổ nhiệm ta làm khâm sai, phụ trách đàm phán cùng người Tây Hạ. Điểm mấu chốt là lấy lại Linh Châu, Vĩnh Lạc Châu, còn nói có thể cho bọn họ một số tiền."



Âu Dương cười khổ một tiếng:



"Gặp quỷ, kẻ chiến bại còn chưa cầu hoà mà kẻ thắng lại đi cầu hoà trước."



Năm nay với ngàn năm sau cũng giống nhau, việc quái quỉ luôn đặc biệt nhiều.



“Cái gì?”



Lưu Kỹ vừa nghe cả giận nói:



"Cục diện bây giờ tốt như vậy lại muốn đàm phán? Chúng ta hao tổn một ngày, chính là hao tổn một phần quốc lực Tây Hạ. Đàm phán cầu hòa không phải là bảo cường địch nằm ngủ bên cạnh chúng ta sao. Chờ bọn chúng cường đại, chúng ta là kẻ địch cũ, chúng lại không bên này quay qua cắn chúng ta một phát, bên kia gặm chúng ta một miếng sao? Hàn Tướng quân mang bộ hạ gặm xương heo cũng không ăn quân lương vì cái gì. . ."



"Heo vẫn còn biết ăn."



Âu Dương uốn nắn, này có thực nghiệm qua rồi. Thuận tiện nhắc nhở, vật kia là mình bán.



Lưu Kỹ không thèm để ý, chỉ lo tức giận:



"Không thể đàm phán cầu hòa, một khi đàm phán cầu hòa liền kiếm củi ba năm thiêu một giờ, lại hao tổn thời gian vô ích, Hàn Tướng quân liền có thể thẳng đến hành lang Hà Tây, thậm chí công chiếm Hưng Khánh phủ, quét sạch người Đảng Hạng đến bên Liêu quốc."