Thiên Tống

Chương 1601 : Tiểu hài (1)

Ngày đăng: 18:45 18/04/20


Triệu Ngọc nói:



"Nói rất hay. Hơn nữa họ cũng rất kiêng nể Đại Tống ta. Cho dù bọn họ có tiêu diệt được Liêu quốc thì cũng sẽ phải đối mắt với hỏa khí tốt nhất từ phía Đại Tống ta. Mục đích thực sự của đoàn sứ giả Kim quốc khi đến đây lần này là muốn lập một hiệp ước đồng minh với chúng ta, cho dù là quy phục họ cũng đồng ý. Một khi mục đích này của họ đạt được, thì dân tộc Nữ Chân sẽ là một mũi tên mà bắn trúng ba con nhạn, một là có thể phá vỡ quan hệ Tống - Liêu, hai là giảm thiểu uy lực từ hỏa khí trong chiến tranh với Liêu quốc, ba là có thể có được sự viện trợ của Đại Tống ta. Trên thực tế thì sứ giả Kim quốc cũng đã nói cách nghĩ này của họ đối với Lễ Bộ, mà Lễ Bộ Thượng Thư cùng với vài quan đại thần cũng đã dâng tấu chương, nói cái gì mà Trinh Quán* thịnh trị vạn quốc vi phiên, đây là cảnh tượng của thiên triều."



*Trinh Quán (niên hiệu Vua Đường Thái Tông, Lý Thế Dân, 627-649).



"Bậm Bệ hạ, khi hỏa khí còn chưa xuất hiện, người Tây Hạ bọn họ coi chúng ta là Thiên triều sao? Không biết Bệ hạ đã nghe qua câu chuyện người nông dân và con rắn chưa?"



Âu Dương thấy Triệu Ngọc lắc đầu liền kể:



"Có một lão nông dân rất hiền lành và lương thiện. Vào một ngày mùa đông, lão lên núi nhặt củi về nhóm lửa, kết quả là thấy một con rắn sắp bị chết cóng. Lão nghĩ ông trời vốn có đức hiếu sinh, lại cảm thấy người tốt sẽ được báo đáp, nên đã bỏ con rắn vào trong lòng của mình. Nhưng kết quả thì sao? Sau khi con rắn tỉnh dậy trong sự che chở đầy ấm áp của lão nông dân, nó đã cắn lão nông dân một phát khiến lão ấy lìa đời. Cho nên vi thần nghĩ rằng, cho dù chúng ta có muốn cứu con rắn ấy, thì cũng phải rút hết nọc độc ở trong người nó ra cái đã."



"Trẫm hiểu ý của khanh."



Triệu Ngọc nói:



"Nếu giờ chúng ta giúp Kim quốc đánh bại Liêu quốc, tương lai chưa chắc Kim quốc sẽ vì món nợ ân tình này mà dù tức đỏ mắt trước sự phát triển phồn thịnh của Trung Nguyên cũng không ra tay xâm lược. Mà phía Liêu quốc thì đang trong tình trạng mâu thuẫn nội bộ trầm trọng, triều đình**, căn bản là không đủ để tạo nên sự uy hiếp với chúng ta. Lão tướng quân Xung Sư Trung đã dâng sớ cho trẫm, nói mười vạn binh của Liêu quốc chưa chắc đã là đối thủ của ba vạn binh Tây Hạ, mà ba vạn binh Tây Hạ chưa chắc đã là đối thủ của năm nghìn binh dân tộc Nữ Chân. Lão tướng quân vẫn chủ trương trợ Liêu ngự Kim."
"Vi thần cũng không tán thành với việc chúng ta liên Liêu đánh Kim của Âu đại nhân, nhưng lời Âu đại nhân nói về việc mở rộng quy mô hạm đội Hàng Châu thì vi thần thấy không phải không có lý."



Âu Dương dẫn dụ:



"Bệ hạ nghĩ xem, ở trên bờ mà nhìn, cảnh tượng vạn thuyền lao nhanh trên biển thì nước nào dám không khuất phục chứ? Ai lại không sợ uy vũ của thiên triều?"



Lời Âu Dương nói khiến Triệu Ngọc khí huyết sục sôi, dưới ánh nắng của chiều tà, uy vũ của một vạn chiến thuyền chiếm cả một vùng biển rộng mênh mông hiện ra trước mắt.... Sau khi cân nhắc, Triệu Ngọc nói:



"Trẫm chuẩn cho việc mở rộng hạm đội ở Hàng Châu, Dương Châu, Đăng Châu, Phúc Châu. Lấy thủy quân Phúc Châu làm trung điểm để nối liền hạm lộ với Hàng Châu. Con đường này sẽ có một vị Chư Vệ Tướng Quân tứ phẩm chịu trách nhiệm quản lí ba vạn người, bảo vệ vùng biển Đại Tống ta. Chỉ có điều, không biết để ai đảm nhiệm chức vị chủ soái này thì thỏa đáng đây?"



"Chi bằng để Lưu Quang Thế thử xem sao?"



Trương Huyền Minh nói:



"Người này không tranh chút lợi nhỏ, làm việc gì cũng lấy công làm trọng, khí phách phi phàm."