Thiên Tống

Chương 24 : Tiểu Thanh?

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


"Trả tiền đây."



"Tiền gì?"



Đứa hầu đề cao thanh âm, giọng hơi khàn khàn.



"Túi tiền màu nâu, ngươi vừa rồi trộm ở khách điếm, còn treo ở bên eo kìa."



"Ngươi. . . Ngươi dựa vào cái gì nói là của ngươi."



Đứa hầu dùng sức nuốt đồ ăn trong miệng xuống hỏi.



"Bởi vì trong túi tiền của ta có may một đường chỉ đỏ."



Âu Dương nói:



"Nếu ngươi không trả ta, ta chỉ đành báo quan."



"Ta. . . Túi tiền của ta cũng có một sợi chỉ đỏ."



Đứa hầu có chút kích động chất vấn:



"Dựa vào gì nói túi tiền của ngươi có chỉ đỏ?"



"Ha ha, trong túi tiền bổn thiếu gia còn có một sợi dây, chỉ có điều chỉ có thể báo quan xong mới nói."



Âu Dương bắt cổ tay đứa hầu nói:



"Trả ta, bữa ăn này ta mời. Không trả, ta tiễn ngươi vào đại lao. Ta sẽ báo nha môn, bên trong túi tiền có mười xâu tiền mười lượng vàng."



"Ngươi. . ."



"Ngươi hét đi, ta là tú tài, ngươi là tên ăn xin, ai sẽ tin ngươi đây?"



"Hiếm có." Đứa hầu ném túi tiền lên mặt bàn, lấy tay lau miệng, nước mắt đầm đìa rơi xuống.



"Tính tiền!"



Âu Dương không đếm xỉa đến nước mắt của hắn, hắn vì tính mạng mình nên mới trộm cắp, tha cho hắn một cái mạng vậy.



Tiểu nhị lập tức nói:



"Cám ơn khách quan, bốn trăm văn."



"Không phải chứ?"



Âu Dương kinh ngạc hỏi đứa hầu:



"Ngươi ăn cái gì? Bốn trăm văn?"



Hẳn là mình nên báo quan, làm người tốt gì chứ? Đây chính là kết cục của người tốt đấy. Âu Dương thấy đứa hầu vừa mồm nhai nhồm nhoàm vừa lau nước mắt nhìn túi tiền, trong lòng hơi buồn cười, cầm năm trăm văn cho tiểu nhị nói:



"Còn một trăm văn, hắn cần gì thì giúp hắn đóng gói mang về."



"Cảm tạ khách quan."



"A. . . Khụ. . ."



Đứa hầu đang định lên tiếng, lại bị nghẹn, Âu Dương rất tốt bụng giúp hắn vỗ vỗ lưng. Sau khi đứa hầu ho vài tiếng rốt cuộc thở hồng hộc tức giận chỉ Âu Dương nói:



"Lừa đảo, căn bản không hề có chỉ đỏ gì cả."




"Tiểu Thanh?"



"Đúng vậy! Ở cách vách chúng ta."



"Ồ?"



Cho tiền vẫn không đi? Âu Dương nói với Âu Bình:



"Ngươi nói với Tiểu Thanh, chúng ta có thể thu nạp nàng. Còn nữa, đêm mai lấy vàng, trước trưa ngày mai, ngươi giả bộ vô tình tiết lộ tin này cho Tiểu Thanh. Ta chỉnh chết nàng."



"Thiếu gia? Ngươi hoài nghi Tiểu Thanh là người của phủ công chúa, hoặc là quan sai?"



"Thử xem mới biết."



Âu Dương nhổ vài cọng tóc, cẩn thận của đặt tóc xuống các chỗ hẻo lánh trong phòng:



"Cẩn thận hành sự, giờ thì tắm rửa nghỉ ngơi đi."



Một đêm không có gì khác thường, sáng sớm Âu Bình tìm Tiểu Thanh nói với nàng Âu Dương đồng ý thu nhận nàng, hơn nữa đồng ý đưa nàng lên kinh tìm tỷ tỷ. Tiểu Thanh vô cùng cao hứng muốn tìm Âu Dương dập đầu tạ ơn, Âu Bình giữ chặt nói cho nàng biết, thiếu gia không thích bộ dạng này, hơn nữa thiếu gia đi kỹ viện rồi. Sau khi cùng Tiểu Thanh ăn sáng về, Âu Bình rất không cẩn thận lộ ra buổi tối bản thân có chuyện phải làm, sau đó cũng rời đi đến kỹ viện.



. . .



Thông báo một tiếng, Minh Khanh trong thuyền hoa đang sữa sang lại nửa canh giờ nửa mới ra ngoài gặp khách.



Âu Dương đặt lễ vật trên mặt đất lên bàn, đứng lên nói:



"Lần này quấy rầy, chủ yếu là cám ơn Minh Khanh cô nương lần trước tiếp đãi sá đệ, còn có Âu mỗ ngày đó vô lễ trò chuyện nên thật áy náy."



"Công tử khách khí. Sớm đã nghe Âu công tử nói, thiếu gia hắn là một kỳ nhân. Hôm nay được thấy, quả nhiên không phải người thường."



"Cô nương chê cười rồi."



Âu Dương nói:



"Cô nương cũng là kỳ nhân, ta còn sợ cùng ngày đó sá đệ bị đuổi rời khỏi thuyền."



"Ta tuy là nữ tử phong trần, nhưng vẫn biết lễ nghĩa."



Làm sao vào chủ đề chính nhỉ? Nói chủ đề gì đây, quan lớn bọn họ có tiết lộ đề hay không, nhưng dựa vào cái gì khiến người ta đồng ý trợ giúp mình chứ? Âu Dương thở dài đứng lên nói:



"Ta thấy chúng ta không chậm trễ."



"Công tử ngồi đi đã."



Minh Khanh thoáng cười khẽ nói:



"Công tử tới đây dụng ý có phải là nghe đề thi?"



"Cái này. . ."



Âu Dương có hơi đỏ mặt.



"Công tử chớ để câu nệ, lệnh đệ lần trước đã nói rõ."



Âu Bình vội nói:



"Ta chỉ lỡ miệng mà."



Âu Dương khinh bỉ nhìn hắn một cái, xem ra khiến tiểu tử này hư thân sớm một chút, nếu không tương lai người ta tùy tiện dùng mỹ nhân kế, liền trực tiếp xong đời.