Thiên Tống

Chương 1641 : Phỉ? (1)

Ngày đăng: 18:46 18/04/20


Cam Tín nói:



"Ta thì đang đau đầu về chuyện hộ tịch, theo yêu cầu của đại nhân, sau khi thông báo rằng bất kì người nào không biết được nghìn chữ thì sẽ không được đăng kí hộ khẩu, đã có thể giảm bớt được lượng tăng thêm mỗi tháng, nhưng mọi người ai cũng nghĩ Dương Bình là thiên đường, nên người di cư đến ở không có hộ khẩu đâu đâu cũng có."



"Thật nhiều lời, nếu mấy nghìn mẫu đất hoang được san phẳng thì đây sẽ là cơ hội rất lớn để người ta đến làm việc. Còn nếu muốn xây nhà, thì ít nhất phải tới mấy năm, mà tiền lương ở Dương Bình so với nơi khác lại cao hơn gấp đôi, con cái cũng có thể có cơ hội đến trường, tự nhiên sẽ dẫn cả nhà chạy tới thôi."



Âu Dương nói:



"Nhưng ngươi yên tâm đi, trước mắt thì đường Tần Phượng vẫn cần một lượng lớn nhân công, mà việc xây dựng tam giác Hàng Châu, Dương Châu và Hồng Châu cũng cần một lượng nhân công rất lớn, các nơi khác cũng học theo để phát triển thương nghiệp. Qua nửa năm nữa, tình hình này sẽ có được cải thiện đáng kể thôi."



Tông Trạch - người nãy giờ chưa nói một lời nào đột nhiên lên tiếng:



"Lão thật sự rất bái phục phong thái này của Âu đại nhân. Vì muốn tốt cho mọi nhà mà không ngừng hoan nghênh mọi người đến đây."



"Tông đại nhân, nếu thật chỉ có một Dương Bình là giàu có thì không tới năm năm nữa, nơi này sẽ trụ không nổi đâu."



Ai cũng chạy tới, làm nhân khẩu của một huyện nhỏ mà vượt qua cả Đông Kinh, đó là chuyện kinh khủng biết bao. Âu Dương nói:




Thứ vũ khí này không thể sản xuất một lô lớn như pháo súy thủ, luyện trăm ngày mới thành thép, một đại bác không chỉ có giá thành cao mà còn tiêu tốn rất nhiều nhân công và thời gian, đây là hai điều mà Âu Dương không có cách nào đáp ứng được.



Thân là một người xuyên không, Âu Dương đã rất hổ thẹn, sớm biết có ngày hôm nay thì lúc đó hắn đã đi tìm hiểu xem rốt cuộc thép là một thứ như thế nào rồi.



Ngoài ra, việc nghiên cứu thiếc khí một mặt là để phục vụ cho xưởng quân sự, mặt khác là để khi mọi thứ có bước đột phá rồi thì sẽ biến nó trở thành một thương phẩm bán chạy nhất của xưởng, về điểm này thì Âu Dương không chút giấu diếm.



Sau tết nguyên tiêu, Âu Dương, Âu Bình, Lương Hồng Ngọc, còn có hai nha đầu cùng nhau lên đường.



Lương Hồng Ngọc vốn muốn cưỡi ngựa giống như Âu Dương, sau lại cảm thấy có vẻ như không ổn cho lắm, liền thuê xe ngựa của hậu cần Dương Bình, một chiếc để cho cô ngồi, một chiếc để cho hai nha đầu ngồi rồi cùng lên đường.



Ngoài mấy người bọn họ còn có tám tên nha dịch đi theo, đây là ý cỉa Triệu Ngọc, nói nếu để Âu Dương đơn độc lên đường thì nàng sẽ phái mấy tên nội thị vệ đến bảo vệ, Âu Dương nghĩ cũng thấy có lí, kí giả trú tại Kim quốc đã nghe được tin, nói rằng người Kim vẫn còn ý định hạ thủ với Âu Dương. Mà tin này lại là do Tiết Bính dò la mới biết được, tính đáng tin của tin tình báo này khá cao.



Âu Dương thấy đường này ít người qua lại, đường núi lại gập ghềnh, nói chuyện phiếm với một tên nha dịch, tên nha dịch ấy vội giới thiệu:



"Mấy năm trước, nạn cướp ở Đông Nam diễn ra triền miên. Từ sau khi tân hoàng đăng cơ, Đông Nam đại trị và dùng chính sách lôi kéo đối với đám thổ phỉ. Kẻ có danh hay vô danh đều ào ạt chiêu hàng, có người ở trong quân đội, có người về làm nghề nông. Nên con đường này giờ đây mới bình yên như vậy." "Các thổ phỉ này đa phần đều là những nạn dân, nhưng có một bộ phận sau khi vét được lợi ích, lại không cam tâm từ bỏ cướp bóc."