Thiên Tống

Chương 26 : Âu Dương hái hoa

Ngày đăng: 18:42 18/04/20


Vào lúc canh ba, Âu Bình gõ của phòng Tiểu Thanh:



"Ta và thiếu gia ra ngoài, ngươi coi phòng giúp chúng ta."



"Ừm… vâng!"



Tiểu Thanh ngái ngủ mông lung gật đầu. Vừa thấy Âu Bình cùng Âu Dương rời khỏi qua khe cửa, đôi mắt vốn mông lung vô thần lập tức ngời sáng. Ở bên cửa sổ đưa mắt nhìn hai người rời khỏi khách điếm thì xoay mình bước xuống lầu, sau đó đi lên phòng chữ thiên của khách điếm đối diện. Sau ba tiếng gõ hai dài một ngắn, một hán tử mở cửa ra. Tiểu Thanh đi vào phòng trong nói:



"Công chúa, bọn họ đi khỏi rồi..."



Đây chính là kế sách của công chúa, bởi Âu Dương quá cẩn thận, công chúa chỉ có thể phái nữ tặc cũng chính là Tiểu Thanh trà trộn vào chỗ hai người. Cấm quân, cung nữ do bộ suất dẫn đầu đã cùng nhau hồi kinh, mà hai mươi nội vệ khác thì hóa trang thành các loại nghề nghiệp khác ẩn núp ở chung quanh.



"Ngươi hôm qua mới gặp bọn họ, hôm nay bọn họ liền nửa đêm ra ngoài. . . Nhất định là thử ngươi. Ngươi mau trở về đi."



Công chúa nói:



"Không nên phái người theo dõi, đừng nói bây giờ người đi đường rất thưa thớt, cho dù ban ngày chỉ sợ cũng sẽ bị phát hiện."



"Vâng!"



Tiểu Thanh trả lời.



"Ngươi trở về đi. Ủy khuất ngươi rồi."



Công chúa ngược lại cảm thấy trò chơi này rất thú vị, ít nhất thú vị hơn trộm quan ấn nhiều.



. . .



Âu Bình lặn xuống nước một phen, lấy gói đồ lên. Âu Dương ở trên bờ lắc đầu:



"Chẳng lẽ đúng là ta nhạy cảm?"



"Nhất định là thiếu gia nhạy cảm."



"Hi vọng là thế."



Hai người quay lại khách điếm, trên đường đi vẫn như cũ, một chút động tĩnh cũng không có.



Đến khách phòng, Âu Bình hết nhịn nổi nói ra những lời trong lòng:



"Thiếu gia, Tiểu Thanh chắc không phải là gian tế."



"Có lẽ vậy."



Âu Dương vẫn có chút hoài nghi.
Âu Dương rời khỏi, Tiểu Thanh xoay người, đôi mắt cũng không mở ra, ôm chăn cười thầm.



Âu Dương không phải là quân tử gì, lúc trước tình một đêm cũng không thiếu. Nhưng đối tượng lần này, xuống tay với Tiểu Thanh thì quá là **, ở thời nào cũng là trọng tội, huống chi con gái cổ đại đối với chuyện trinh tiết rất coi trọng. Minh Khanh cũng không thành, nếu là bằng hữu, nên tôn trọng lẫn nhau, thỏ không ăn cỏ gần hang, nếu không tương lai mọi người gặp mặt đều xấu hổ.



Âu Dương thích nhất là tại quán bar quen một cô gái cũng đang tìm đối tượng, đến khách sạn thuê phòng, sáng sớm đường ai nấy đi. Không biết danh tính, cũng không biết công việc địa chỉ. Về phần gái điếm, Âu Dương thường không đụng vào. Không phải vì lí do đặc biệt gì cả, chỉ là lo gặp phải đội phòng chống mại dâm, không chừng nửa đêm bị bắt, được lên trang nhất báo thì toi. Về phần gái cao cấp không lo bị đội phòng chống mại dâm kiểm tra, Âu Dương không có hứng tiêu nửa tháng tiền lương để giải quyết vấn đề sinh lý.



"Ngủ ngon không?"



Âu Dương sau khi hít đất hơn trăm cái trong phòng thì ra ngoài, trùng hợp gặp Tiểu Thanh, thuận miệng hỏi.



"Vâng, tạ ơn thiếu gia."



Tiểu Thanh cúi đầu nói.



Lúc này một nha hoàn lên lầu, Âu Dương nhận ra là nha hoàn của Minh Khanh. Nha hoàn sau khi hành lễ với Âu Dương nói:



"Tiểu thư nhà ta hỏi, hai vị công tử hôm nay có bận gì không?"



"Không, sao vậy?"



Âu Bình tngái ngủ bước ra ngoài.



"Tiểu thư nói, nếu hai vị công tử không có việc bận, vậy hôm nay nàng đến hỏi thăm."



"Được, ta biết rồi.Đa tạ cô nương."



Âu Dương khách khí nói.



"Không có gì, đây là phận sự của nô tỳ."



Đợi nha hoàn đi xa rồi, Âu Bình hỏi:



"Thiếu gia, Minh Khanh tỷ tỷ hôm nay sẽ đến sao?"



"Ngươi nghe không hiểu tiếng Hán à?"



Âu Dương cười lắc đầu, tiểu tử này chắc chắn cho là mình đang nằm mơ.



"Tốt quá."



Âu Bình hỏi:



"Thiếu gia, chúng ta có phải đi mua mấy bộ y phục không? Có cần đổi đến phòng chữ thiên không? Có cần ra ngoài mua chút điểm tâm và trái cây về không?"