Thiên Tống

Chương 1863 : Tranh chấp Bắc Nam (3)

Ngày đăng: 18:47 18/04/20


Chữ nhẫn này từ rất nhiều năm đã nói qua, hòa thân chính là chính sách đối ngoại từ trước đến nay của trung nguyên. Chiêu Quân gả đi nơi biên cương xa xôi là câu chuyện được mọi người ca tụng, mà bọn họ không biết nữ nhân này đến biên cương xa xôi mang đi rất nhiều kỹ thuật công nghệ, tuy rằng nàng lúc còn sống không có chiến sự, nhưng mà làm kẻ địch trung nguyên ngày càng lớn mạnh, làm cho về sau nhiều lần bị cướp bóc.



Thứ tốt lưu cho mình, đồ bỏ để cho bọn họ cầm đi. Làm hàng xóm lớn mạnh là tự khiến bản thân mình bị nhỏ bé.



Chuyện này cứ như vậy mà định, nhưng không để yên thì đã có đại thần nói:



” Thần có chuyện muốn tấu.”



” Nói”



Triệu Ngọc nhìn thoáng qua, là Ngự Sử Trung Thừa Vương Phủ.



” Thần nghe thấy Đông Nam có thương nhân mượn dùng hạm đội Hàng Châu để đi đến Nhật Bản, dùng các loại phương pháp để lôi kéo chư hầu Nhật Bản. Rồi sau đó đem ra sử dụng tài nguyên khoáng sản, bạc trắng của nhân dân Nhật Bản, rồi sau đó bạc trắng lại trở về trong Tống.”



Triệu Ngọc gật đầu:



” Chuyện này trẫm có nghe thấy, có điều khanh gia vì sao lại nhắc đến chuyện này.”



Nàng ngược lại không cho rằng có cái gì không thỏa đáng, người nguyện đánh kẻ nguyện đau mà.



Vương Phủ nói:



” Thần biết, hạm đội Hàng Châu giúp chư hầu Nhật Bản tấn công các chư hầu đối địch chưa được triều đình cho phép. Nếu chuyện này còn chưa tính, thần lại biết, bạc trắng từ Nhật Bản chở về nhập vào thị trường, chỗ thuế kim giao nạp mười phần chưa đủ hai. Một ít thương nhân căn bản là không nộp thuế, ngược lại đổi thành đồng tiền hoặc là ngân phiếu ở tiễn trang. Mà tiễn trang lại dùng bạc trắng làm như vàng để đưa ngân phiếu.”




Triệu Ngọc hỏi:



” Ngươi mới vừa nói muốn thanh tu một tháng, sao lại đi hiệp thương ở Dương Bình rồi?”



“Hồi bẩm bệ hạ, đây là để bản thân bọn họ tự hiệp thương. Dù sao cũng là bản thân bọn họ phạm lỗi, tự nhiên là bản thân bọn họ tự gánh vác.”



” Nói rất có đạo lý.”



Triệu Ngọc hỏi:



” Còn có gì cần tấu không?”



Lễ bộ nói:



” Thần có chuyện cần tấu. Kim quốc phái đặc phái viên đến đây, nguyện ý cắt nhường bốn châu cho Đại Tống là cảng hạm đội. Điều kiện là Tống sẽ tặng hỏa khí giá trị không dưới ba trăm vạn quan.”



” Hừ, nếu muốn trẫm sẽ tự mình giành lấy.”



Triệu Ngọc nói:



” Mà nay mười sáu châu Yến Vân đã cầm lại một nửa. Liêu, Kim nhiều năm liên tục chiến tranh, dân chúng lầm than. Liêu, Kim đều cho Đại Tống ta là nước bạn, thiên vị ai cũng không ổn. Ngoại trừ mười sáu châu Yến Vân, trẫm với những châu khác đều không có chút nào hứng thú. Từ nay về sau, chuyện này không cần tấu lên, nội các trực tiếp xử lý là tốt rồi.”